Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải là một tác phẩm đặc sắc, thể hiện tình yêu quê hương đất nước và khát vọng cống hiến của nhà thơ. Để hiểu rõ hơn về giá trị của bài thơ, việc phân tích mạch cảm xúc là vô cùng quan trọng. Vậy, mạch cảm xúc của bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” được triển khai như thế nào?
Mạch cảm xúc trong “Mùa xuân nho nhỏ” được khơi nguồn từ cảm xúc trước vẻ đẹp của mùa xuân thiên nhiên, đất nước, và mở rộng đến khát vọng hòa nhập, cống hiến cho cuộc đời chung.
Cảm xúc ban đầu của nhà thơ là sự rung cảm trước vẻ đẹp của mùa xuân thiên nhiên. Những hình ảnh “dòng sông xanh”, “bông hoa tím biếc” hiện lên tươi tắn, tràn đầy sức sống. Chính vẻ đẹp ấy đã gợi lên trong lòng nhà thơ những cảm xúc yêu đời, yêu cuộc sống.
Tiếp theo, mạch cảm xúc mở rộng ra với mùa xuân của đất nước, của cách mạng. Nhà thơ cảm nhận được sự đổi mới, sự vươn lên của đất nước sau chiến tranh. Hình ảnh “người cầm súng”, “người ra đồng” tượng trưng cho sức mạnh của dân tộc, cho tinh thần lao động và chiến đấu không ngừng nghỉ.
Từ những cảm xúc trước mùa xuân thiên nhiên và đất nước, mạch cảm xúc lắng đọng dần vào những suy tư và ước nguyện. Nhà thơ ý thức được sự hữu hạn của đời người, từ đó khát khao được sống có ý nghĩa, được cống hiến cho cuộc đời chung. Ước nguyện “làm một mùa xuân nho nhỏ” thể hiện sự khiêm nhường, giản dị, nhưng cũng đầy ý nghĩa. Nhà thơ muốn góp một phần nhỏ bé của mình vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước.
Cuối cùng, bài thơ khép lại với những cảm xúc thiết tha, tự hào về quê hương, đất nước qua điệu dân ca xứ Huế. Âm điệu ngọt ngào, sâu lắng của điệu dân ca như một lời khẳng định về tình yêu quê hương đất nước sâu sắc trong trái tim nhà thơ. Mạch cảm xúc được khép lại một cách trọn vẹn, để lại trong lòng người đọc những dư âm khó phai.