Lời ru của mẹ, một giai điệu thiêng liêng, gắn liền với tuổi thơ mỗi người. Trong kho tàng văn học Việt Nam, bài thơ “Lời ru của mẹ” của Xuân Quỳnh là một minh chứng sâu sắc cho tình mẫu tử bao la, tình yêu thương vô điều kiện mà người mẹ dành cho con. Bài thơ không chỉ là những lời hát ru đơn thuần, mà còn là biểu tượng cho sự che chở, đồng hành và hy sinh của mẹ trên suốt chặng đường đời của con.
Lời ru ấy, khởi nguồn từ những ngày con vừa lọt lòng, là khúc hát ngọt ngào đưa con vào giấc ngủ êm đềm.
Em bé sơ sinh an lành trong vòng tay mẹ, giấc ngủ êm đềm được ru bằng tình yêu thương vô bờ bến, lời ru của mẹ là tấm chăn ấm áp.
Khi con lớn lên, lời ru không còn là giai điệu ru ngủ, mà hóa thân thành những điều giản dị, gần gũi trong cuộc sống. Lời ru theo con đến trường, là ngọn cỏ xanh mướt đón bước chân con.
Cổng trường thân yêu, nơi lời ru của mẹ hóa thành ngọn cỏ đón bước chân con, tiếp thêm động lực trên con đường tri thức.
Lời ru là bóng mát trên con đường nắng gắt, là sự đồng cảm khi con gặp khó khăn, là biển rộng mênh mông khi con vươn ra thế giới. Dù con ở đâu, làm gì, lời ru của mẹ vẫn luôn bên cạnh, dõi theo và ủng hộ con.
Biển cả mênh mông, biểu tượng cho tương lai rộng lớn, lời ru của mẹ hóa thành biển cả, ôm trọn con vào lòng, tiếp thêm sức mạnh để con vươn xa.
Biện pháp điệp ngữ “lời ru” được sử dụng xuyên suốt bài thơ, tạo nên âm hưởng du dương, ngọt ngào, nhấn mạnh vai trò quan trọng của lời ru trong cuộc đời mỗi người. Lời ru không chỉ là âm thanh, mà còn là tình yêu thương, sự hy sinh và niềm tin mà mẹ dành cho con. Đó là hành trang quý giá nhất mà con mang theo trên suốt chặng đường đời.
Lời Ru Của Mẹ Xuân Quỳnh đã chạm đến trái tim của bao thế hệ độc giả, khơi gợi những cảm xúc thiêng liêng về tình mẫu tử. Bài thơ là lời tri ân sâu sắc dành cho những người mẹ, những người đã dành cả cuộc đời để yêu thương, che chở và nuôi dưỡng con khôn lớn. Lời ru ấy sẽ mãi vang vọng trong tâm hồn mỗi người, nhắc nhở chúng ta về tình yêu thương vô bờ bến của mẹ.