Lời của con hay tiếng sóng thầm thì

Nhà thơ Hoàng Trung Thông đã khắc họa một bức tranh tuyệt đẹp về ước mơ và sự tiếp nối giữa các thế hệ trong bài thơ Những cánh buồm. Bài thơ không chỉ là một khúc ca về biển cả, mà còn là tiếng vọng của khát vọng, là sự hòa quyện giữa lời của con hay tiếng sóng thầm thì của lòng cha.

Bài thơ mở ra với khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, nơi hai cha con cùng nhau bước đi trên bãi cát:

Hai cha con bước đi trên cát
Ánh mặt trời rực rỡ biển xanh
Bóng cha dài lênh khênh
Bóng con tròn chắc nịch.

Hình ảnh này không chỉ gợi lên sự thanh bình, mà còn ẩn chứa sự đối lập và bổ sung giữa hai thế hệ. Người cha với bóng hình “lênh khênh” tượng trưng cho những trải nghiệm, những suy tư đã qua, còn người con với bóng hình “tròn chắc nịch” lại mang trong mình sức sống, sự tươi mới và tiềm năng của tương lai. Họ cùng nhau bước đi, cùng nhau hướng về phía biển cả, nơi những ước mơ bắt đầu.

Sau cơn mưa, cảnh vật trở nên tươi mới và tràn đầy sức sống:

Sau trận mưa rả tích
Đất càng mịn, biển càng trong
Cha dắt con đi dưới ánh nắng hồng.

Sự tinh khiết của thiên nhiên sau cơn mưa như gột rửa mọi muộn phiền, tạo nên một không gian lý tưởng để khơi gợi những ước mơ. Ánh nắng hồng không chỉ là ánh sáng của buổi bình minh, mà còn là biểu tượng cho một tương lai tươi sáng đang chờ đợi.

Trong khung cảnh ấy, người con bỗng cất lên câu hỏi:

Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
Cha ơi! Sao xa kia chỉ thấy nước, thấy trời
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?

Câu hỏi ngây thơ của con trẻ không chỉ thể hiện sự tò mò về thế giới xung quanh, mà còn gợi lên những trăn trở về những điều chưa biết, những giới hạn của tầm nhìn. Sự “không thấy” ấy khơi gợi khát vọng khám phá, chinh phục những vùng đất mới.

Người cha đáp lại bằng một nụ cười và lời giải thích:

Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa
Sẽ có cây, có cửa, có nhà vẫn là đất nước của ta
Những nơi đó cha chưa hề đi đến.

Lời giải thích của người cha không chỉ đơn thuần là cung cấp thông tin, mà còn là sự khích lệ, động viên con hãy dũng cảm theo đuổi ước mơ. Hình ảnh “cánh buồm” trở thành biểu tượng cho sự tự do, cho khát vọng vươn tới những chân trời mới.

Khi hai cha con tiếp tục bước đi trên bãi cát, hình ảnh người cha trở nên trầm ngâm:

Cha lại dắt con đi trên cát mịn
Ánh nắng chảy đầy vai
Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời.

Sự trầm ngâm của người cha có lẽ xuất phát từ những ước mơ còn dang dở, những nuối tiếc về những điều chưa thể thực hiện. Tuy nhiên, nó cũng là nguồn động lực để ông khuyến khích con theo đuổi những khát vọng của mình.

Và rồi, người con cất lên lời ước mơ:

Cha mượn cho con buồm trắng nhé
Để con đi…

Câu nói ngắn gọn “Để con đi…” chứa đựng cả một bầu trời ước mơ, một khát vọng cháy bỏng được khám phá, được chinh phục. Đó là tiếng nói của tuổi trẻ, của sự tự tin và quyết tâm.

Chính lời nói ấy đã khơi gợi trong lòng người cha những cảm xúc sâu lắng:

Lời Của Con Hay Tiếng Sóng Thầm Thì
Hay tiếng của lòng cha từ một thời sâu thẳm?
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con.

Lời của con hay tiếng sóng thầm thì đã hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của ước mơ và hy vọng. Người cha như nhìn thấy lại chính mình trong con, nhìn thấy lại những khát vọng tuổi trẻ tưởng chừng đã ngủ quên. Biển khơi vô tận trở thành không gian để những ước mơ được bay cao, bay xa.

Bài thơ Những cánh buồm của Hoàng Trung Thông không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự tiếp nối giữa các thế hệ, về sức mạnh của ước mơ và khát vọng. Nó nhắc nhở chúng ta hãy luôn nuôi dưỡng những ước mơ trong lòng, hãy dũng cảm theo đuổi những đam mê, và hãy trao truyền lại những giá trị tốt đẹp cho thế hệ sau.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *