Site icon donghochetac

Liên Hệ Mở Rộng Bài “Lặng Lẽ Sa Pa”: Gợi Cảm Xúc Về Tình Yêu Tổ Quốc

Khi phân tích cách xưng hô thân thiết “con – Bác” gợi sự gắn bó như người một nhà trong truyện “Lặng Lẽ Sa Pa”, ta có thể liên hệ đến những vần thơ thể hiện tình cảm sâu sắc giữa Bác Hồ và nhân dân:

“Người là Cha, là Bác, là Anh
Quả tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏ”
(“Sáng tháng Năm” – Tố Hữu)

Khi phân tích câu thơ “Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam” trong tác phẩm, chúng ta có thể liên tưởng đến vẻ đẹp kiên cường và sức sống mãnh liệt của dân tộc Việt Nam qua vần thơ của Nguyễn Duy trong bài thơ “Tre Việt Nam”:

“Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên lũy nên thành tre ơi?
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu”

Hay trong “Cây tre Việt Nam” – Thép Mới, tre là biểu tượng của tinh thần bất khuất: “Gậy tre, chông tre chống lại sắt thép quân thù. Tre xung phong vào xe tăng, đại bác. Tre giữ làng, giữ nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín. Tre hi sinh để bảo vệ con người. Tre, anh hùng lao động! Tre, anh hùng chiến đấu!”

Nói về sự gắn bó của Bác với vầng trăng trong câu thơ: “Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”, ta có thể mở rộng đến hình ảnh trăng trong thơ Bác, một người luôn tìm thấy vẻ đẹp và sự thanh thản trong thiên nhiên dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào.

Trăng đã từng đến với Bác giữa chốn ngục tù:

“Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ”.

Trăng đến với Bác giữa cảnh khuya nơi núi rừng Việt Bắc:

“Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa”

Trăng cùng Bác bàn việc quân:

“Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền”

Khi phân tích hình ảnh ẩn dụ “trời xanh” trong câu thơ: “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi”, ta có thể liên hệ đến tầm vóc vĩ đại và sự trường tồn của Bác trong lòng dân tộc, như câu thơ:

“Bác ngồi đó, lớn mênh mông
Trời xanh biển rộng ruộng đồng nước non…”
(“Sáng tháng Năm” – Tố Hữu)

Nỗi đau mất Bác trong câu thơ “Mà sao nghe nhói ở trong tim” làm ta liên tưởng đến sự mất mát to lớn của cả dân tộc, được thể hiện qua vần thơ:

“Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa
Đời tuôn nước mắt trời tuôn mưa”
(“Bác ơi” – Tố Hữu)

Exit mobile version