Làm Sao Sống Được Mà Không Yêu Không Nhớ Không Thương Một Kẻ Nào?

Thời gian cứ thế trôi đi, những rung động khẽ khàng len lỏi vào trái tim. Tình cảm ấy, liệu có phải là yêu?

Ở cái tuổi chập chững bước vào đời, định nghĩa về tình yêu còn mơ hồ. Đó có thể là cảm mến, là ngưỡng mộ, hay đơn giản chỉ là sự rung động nhất thời.

Liệu tình cảm này có được đáp lại? Đó là nỗi sợ lớn nhất. Sợ rằng sự thật sẽ phũ phàng, rằng người ta chỉ xem mình như một người em nhỏ cần được quan tâm, chăm sóc.

Vì vậy, đành chôn chặt tình cảm ấy, giữ nó như một bí mật. Vẫn cứ quan tâm, vẫn cứ gần gũi, nhưng chỉ dám đứng ở ranh giới của tình bạn. Mong rằng một ngày nào đó, người ấy sẽ nhận ra tình cảm chân thành này.

Hôm nay, trong tiết văn học, thầy giáo giảng về tình yêu. Những câu chữ lay động trái tim, khơi gợi những cảm xúc sâu kín nhất.

“- Như các em đã thấy, đã xem và đã biết thì mọi ngõ ngách trên thế gian này đều có tình yêu.”

Tình yêu có ở khắp mọi nơi, trong mọi sự vật, hiện tượng. Yêu thiên nhiên, yêu động vật, yêu gia đình.

“- Và một thứ tình yêu khác nữa mà nó được xem là thứ tình cảm thiêng liêng và đẹp đẽ nhất thế gian không kém gì tình yêu mà cha mẹ dành cho chúng ta.”

Và cả tình yêu đôi lứa, thứ tình cảm thiêng liêng và đẹp đẽ nhất. Tình yêu của hai con người xa lạ, tìm thấy nhau và trao nhau trọn vẹn con tim.

“- Một nhà thơ nổi tiếng người Việt Nam đã từng có câu:”Làm sao sống được mà không yêu, không nhớ không thương một kẻ nào.”

Câu nói ấy như một lời khẳng định, rằng tình yêu là một phần tất yếu của cuộc sống. Ai cũng cần yêu và được yêu.

“- Mỗi chúng ta cũng vậy, ai ai cũng đều có tình yêu, ai ai cũng đều dành tình yêu cho bất cứ điều gì đó, bất cứ người nào đó.”

Dù là tình yêu đôi lứa, tình yêu gia đình hay tình yêu cuộc sống, tất cả đều đáng trân trọng. Bởi vì, “làm sao sống được mà không yêu, không nhớ không thương một kẻ nào?”

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *