Quê hương, hai tiếng thiêng liêng gợi lên trong lòng mỗi người con đất Việt những cảm xúc sâu lắng và khó tả. Đó là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi ươm mầm những ước mơ đầu đời, là nơi chất chứa những kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ. Dù đi đâu, về đâu, quê hương vẫn luôn là chốn tìm về, là điểm tựa tinh thần vững chắc trong cuộc đời mỗi người.
Một trong những cách thể hiện tình yêu quê hương sâu sắc nhất là qua những vần thơ, trang văn. Những tác phẩm nghệ thuật này không chỉ tái hiện lại vẻ đẹp của quê hương mà còn gửi gắm vào đó những tình cảm chân thành, tha thiết của người nghệ sĩ.
Những vần thơ về quê hương thường dạt dào tình cảm, nghẹn ngào ở trong trái tim tác giả khi nhớ về mảnh đất thân yêu. Nỗi nhớ quê dạt dào khôn nguôi khi những hình ảnh thân quen cứ ùa về. Những bài thơ như “Quê hương” của Tế Hanh không chỉ là riêng tình cảm của tác giả dành cho quê hương mà còn nói hộ rất nhiều tấm lòng khác đang ở xa quê hương. Chúng ta càng trân trọng hơn nữa mảnh đất chôn rau cắt rốn, yêu hơn nữa những điều bình dị nhưng thiêng liêng. Đó là tình yêu đối với những con người lam lũ, cần cù, là sự gắn bó với những phong tục tập quán tốt đẹp của quê hương.
Quê hương trong thơ ca hiện lên như một bức tranh toàn cảnh, với những gam màu tươi sáng, những hình ảnh sinh động và những âm thanh quen thuộc. Đó có thể là cánh đồng lúa chín vàng ươm, là dòng sông êm đềm trôi lững lờ, là con đường làng quanh co, là những mái nhà tranh đơn sơ, là tiếng chim hót líu lo mỗi sớm mai, là tiếng ru hời của bà, của mẹ. Tế Hanh đã tạo nên một bức tranh quê hương rất mới mẻ và tươi tắn. Phải là một nhà thơ gắn bó tha thiết với cuộc đời, với đời sống cần lao của người dân nơi đây thì nhà thơ mới có được những vần thơ hay đến vậy.
Cuộc sống mưu sinh đôi khi đẩy những người con phải rời xa quê hương, đến những miền đất khác để lập nghiệp. Nhưng dù ở đâu, trong lòng họ vẫn luôn hướng về quê hương, nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ đã từng gắn bó. Quê hương qua ngòi bút của Tế Hanh hiện lên với những hình ảnh thật sinh động và tươi đẹp. Giọng văn ẩn chứa niềm tự hào và nỗi nhớ, là mong ngóng khát khao được trở về. Nỗi nhớ ấy càng da diết hơn khi mỗi độ xuân về, khi những cành mai, cành đào khoe sắc thắm, khi những câu chúc Tết rộn ràng vang vọng khắp phố phường.
Những vần thơ về quê hương của Tế Hanh được Tố Hữu ca ngợi là những câu hát yêu thương, còn nhà thơ Xuân Diệu thì cho rằng nó như một dòng suối nhỏ nhưng là nguồn tình cảm trong lành và bền vững. Những cảnh sắc về bầu trời, dòng sông, cánh buồm, bến đỗ, con cá… là màu sắc, là hương vị là hình bóng thân yêu của quê nhà. Hình tượng thơ của Tế Hanh tuy bình dị mà rất có tình. Những nét nhân hóa trong bài thơ Quê hương rất sáng tạo và hấp dẫn người đọc. Đó chính là điểm nhấn giúp bài thơ giàu tình cảm và cảm xúc.
Có thể khẳng định rằng Quê hương là một bài thơ tiêu biểu cho hồn thơ dung dị, đằm thắm của Tế Hanh. Với nghệ thuật đặc sắc ở cách cảm nhận tinh tế, hình ảnh đặc trưng và chắt lọc, tác giả làm sống mãi một làng chài thân thương trìu mến. Vần thơ quê hương của Tế Hanh vẫn giữ mãi một vẻ riêng độc đáo, hấp dẫn bao thế hệ yêu thơ.
Tóm lại, quê hương là một đề tài muôn thuở trong văn học nghệ thuật. Những tác phẩm về quê hương không chỉ giúp chúng ta hiểu thêm về vẻ đẹp của đất nước, con người Việt Nam mà còn khơi gợi trong lòng mỗi người những tình cảm thiêng liêng đối với quê hương, xứ sở. Hãy luôn trân trọng và giữ gìn những giá trị văn hóa truyền thống của quê hương, để những hình ảnh đẹp đẽ ấy mãi mãi sống trong lòng mỗi người con đất Việt.