Kể Về Một Kỉ Niệm Khó Quên Thời Học Sinh

Tuổi học trò luôn là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, và trong ký ức của tôi, những năm tháng cấp một luôn ấp ủ một kỉ niệm mà mỗi khi nhớ lại, khóe miệng tôi lại bất giác nở một nụ cười. Đó là kỉ niệm về lần đầu tiên tôi tham gia hội thi “Văn hay chữ tốt” cấp trường.

Hồi ấy, tôi chỉ là một cô bé lớp 5, còn rụt rè và nhút nhát. Khi cô giáo thông báo về hội thi, tôi đã rất e dè, không dám đăng ký tham gia. Bởi lẽ, trong lớp tôi, các bạn đều rất giỏi văn, chữ viết lại đẹp như in. Tôi tự ti về khả năng của mình, sợ rằng mình sẽ làm “mất mặt” lớp.

Thế nhưng, cô giáo chủ nhiệm đã động viên tôi rất nhiều. Cô bảo rằng, quan trọng không phải là giải thưởng, mà là cơ hội để tôi thử sức, vượt qua giới hạn của bản thân và học hỏi thêm nhiều điều mới mẻ. Nghe lời cô, tôi đánh bạo đăng ký tham gia hội thi.

Những ngày trước hội thi, tôi đã cố gắng luyện viết chữ thật nắn nót, đọc thêm nhiều sách để trau dồi vốn từ và tìm hiểu về các dạng bài văn thường gặp. Tôi nhớ như in, mỗi tối, mẹ lại ngồi bên cạnh, kiên nhẫn sửa từng lỗi chính tả, góp ý cho tôi về cách diễn đạt. Sự quan tâm, động viên của mẹ và cô giáo đã giúp tôi có thêm động lực và tự tin hơn rất nhiều.

Đến ngày thi, tôi đã rất hồi hộp. Cầm tờ giấy thi trên tay, tôi run run. Đề bài năm ấy là “Kể về một người mà em yêu quý nhất”. Trong đầu tôi, hình ảnh bà ngoại hiền từ hiện lên rõ nét. Tôi bắt đầu viết, những dòng chữ cứ thế tuôn ra, kể về những kỷ niệm ấm áp giữa tôi và bà. Tôi viết về những câu chuyện bà kể, những món ăn bà nấu, những lời dạy dỗ ân cần mà bà dành cho tôi.

Sau khi nộp bài, tôi lo lắng chờ đợi kết quả. Cuối cùng, ngày công bố giải cũng đến. Khi nghe tên mình được xướng lên ở giải Khuyến Khích, tôi đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc. Dù không phải là giải cao nhất, nhưng đối với tôi, đó là một thành công lớn, là minh chứng cho sự cố gắng của bản thân và sự động viên của những người thân yêu.

Kỉ niệm về hội thi “Văn hay chữ tốt” năm ấy đã trở thành một dấu ấn khó phai trong tuổi thơ của tôi. Nó không chỉ giúp tôi nhận ra khả năng của bản thân, mà còn dạy tôi về sự nỗ lực, sự tự tin và tầm quan trọng của những người xung quanh. Cho đến tận bây giờ, mỗi khi gặp khó khăn, tôi lại nhớ đến kỉ niệm này, để có thêm động lực vượt qua và vươn lên.

Đến bây giờ, dù đã trải qua nhiều năm tháng, nhưng mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, tôi vẫn cảm thấy bồi hồi và xúc động. Đó là một kỉ niệm đẹp, một phần không thể thiếu của tuổi học trò, và tôi sẽ mãi trân trọng nó trong tim. Kỉ niệm này nhắc nhở tôi rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có niềm tin vào bản thân, sự nỗ lực không ngừng và sự yêu thương, động viên từ những người xung quanh, chúng ta sẽ vượt qua được tất cả.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *