Dàn ý Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích
1. Mở bài
- Đóng vai nhân vật để tự giới thiệu sơ lược về mình và câu chuyện định kể.
2. Thân bài: Kể lại diễn biến câu chuyện
- Xuất thân của các nhân vật.
- Hoàn cảnh diễn ra câu chuyện.
- Các diễn biến chính của câu chuyện (kể theo trình tự thời gian)
3. Kết bài
- Kết thúc câu chuyện và nêu bài học được rút ra từ câu chuyện.
Kể chuyện Thạch Sanh bằng lời Lý Thông
Tôi là Lý Thông, một kẻ buôn rượu lươn lẹo và đầy mưu mô. Chắc hẳn ai cũng biết đến câu chuyện Thạch Sanh diệt chằn tinh, cứu công chúa, nhưng để tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện này dưới góc nhìn của tôi, một góc nhìn mà có lẽ các bạn chưa từng được biết.
Một ngày nọ, trên đường gánh rượu về, tôi gặp một chàng trai lực lưỡng, khỏe mạnh tên là Thạch Sanh. Vốn bản tính thích lợi dụng người khác, tôi ngỏ ý kết nghĩa huynh đệ với cậu ta. Thạch Sanh mồ côi từ nhỏ, khát khao tình cảm gia đình nên dễ dàng đồng ý.
Từ khi có Thạch Sanh, gánh nặng công việc của tôi giảm đi đáng kể. Cậu ta khỏe mạnh, lại thật thà, cái gì cũng làm. Mẹ tôi mừng lắm, luôn miệng khen tôi khôn ngoan. Nhưng đời đâu ai học được chữ ngờ. Một năm nọ, dân làng phải nộp mạng cho chằn tinh. Tính mạng mình mình lo, tôi nghĩ ngay đến Thạch Sanh.
Tôi bày mưu, nói dối Thạch Sanh rằng đến lượt tôi phải canh miếu, nhưng bận việc bán rượu, nhờ cậu ta đi thay. Thạch Sanh tin lời, vui vẻ nhận lời. Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được, vừa sợ Thạch Sanh chết, vừa lo nếu cậu ta giết được chằn tinh thì mình mất công.
Nửa đêm, tôi nghe tiếng Thạch Sanh gọi cửa. Tim tôi như rụng rời, nghĩ rằng cậu ta đã chết và về báo oán. Nhưng không, Thạch Sanh trở về với cái đầu chằn tinh trên tay. Tôi kinh hồn bạt vía, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Thôi chết, Thạch Sanh ơi! Đây là vật nuôi của nhà vua, giết nó là đại họa!” Tôi cố tình hù dọa, rồi khuyên cậu ta trốn đi để mình lo liệu mọi chuyện. Thạch Sanh thật thà, lại tin tôi như anh trai ruột, nên nghe theo răm rắp.
Sáng hôm sau, tôi mang đầu chằn tinh đến triều đình, nhận hết công lao về mình. Vua ban thưởng, phong tôi làm Đô đốc. Cuộc đời tôi sang trang từ đó. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Vua có một cô công chúa xinh đẹp đến tuổi kén chồng. Bao nhiêu hoàng tử đến cầu hôn đều bị nàng từ chối. Bỗng một ngày, công chúa bị đại bàng bắt cóc. Vua hạ lệnh ai cứu được công chúa sẽ gả con gái và truyền ngôi cho. Tôi lại phải lo sốt vó.
Đường cùng, tôi nghĩ đến Thạch Sanh. Tôi tìm đến cậu ta, kể chuyện công chúa bị bắt, rồi dò hỏi xem có biết tung tích gì không. Thạch Sanh thật thà kể rằng đã bắn bị thương đại bàng và biết hang ổ của nó.
Tôi mừng rỡ, sai quân lính theo Thạch Sanh đến hang đại bàng. Đến nơi, tôi bảo cậu ta xuống hang cứu công chúa, còn tôi và quân lính đứng trên chờ. Khi Thạch Sanh cứu được công chúa, tôi liền sai người lấp cửa hang lại, hòng thủ tiêu cậu ta.
Tôi đưa công chúa về triều, nhận hết công trạng. Nhưng công chúa từ đó trở nên ngẩn ngơ, không nói không cười. Vua lo lắng, mời bao nhiêu thầy thuốc cũng không khỏi. Bỗng một đêm, tiếng đàn từ nhà ngục vọng ra. Công chúa nghe tiếng đàn bỗng bừng tỉnh, đòi vua cho gọi người gảy đàn đến.
Thật không ngờ, người gảy đàn lại là Thạch Sanh. Cậu ta kể hết mọi chuyện cho vua nghe, vạch trần bộ mặt thật của tôi. Vua nổi giận, định trị tội tôi. Nhưng Thạch Sanh xin tha cho tôi.
Vua gả công chúa cho Thạch Sanh, còn tôi bị đuổi về quê. Trên đường về, tôi bị sét đánh chết, biến thành con bọ hung. Đó là cái giá tôi phải trả cho sự gian dối và bội bạc của mình.
Giờ đây, sống kiếp bọ hung, tôi mới thấm thía câu “ở hiền gặp lành”. Mong rằng câu chuyện của tôi sẽ là bài học cho những ai đang có ý định làm điều xấu xa. Hãy sống lương thiện, rồi các bạn sẽ nhận được những điều tốt đẹp.
Kể chuyện Cây Khế bằng lời người em
Tôi là người em trong câu chuyện “Cây Khế”. Cuộc đời tôi trải qua nhiều thăng trầm, từ nghèo khó đến giàu sang, nhưng quan trọng nhất là tôi luôn giữ được tấm lòng lương thiện.
Sau khi cha mẹ qua đời, anh trai tôi thừa kế hầu hết gia sản. Tôi chỉ được chia cho một túp lều tranh và một cây khế trước nhà. Cuộc sống của tôi và vợ vô cùng khó khăn. Hàng ngày, chúng tôi phải làm lụng vất vả mới đủ ăn.
Đến mùa khế ra quả, vợ chồng tôi định hái đem ra chợ bán kiếm thêm thu nhập. Nhưng ngày nào cũng có một con chim lạ đến ăn khế. Vợ tôi xót của, liền than thở với chim.
“Chim ơi, chim ăn hết khế thì vợ chồng tôi lấy gì mà sống?”
Chim liền đáp: “Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng.”
Vợ chồng tôi nghe lời chim, may một cái túi ba gang. Sáng hôm sau, chim chở tôi đến một hòn đảo đầy vàng bạc. Tôi chỉ dám lấy vừa đủ dùng, rồi trở về nhà. Từ đó, cuộc sống của chúng tôi khấm khá hơn.
Anh trai tôi thấy vậy, liền gạ đổi gia sản để lấy túp lều tranh và cây khế. Vốn tính thật thà, tôi đồng ý. Anh trai và vợ chuyển đến ở túp lều tranh, ngày ngày chờ chim đến ăn khế.
Khi chim đến, anh trai tôi cũng than thở như vợ tôi trước đây. Chim cũng nói: “Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng.”
Nhưng anh trai tôi tham lam, may một cái túi to gấp nhiều lần. Đến đảo, anh ta nhặt đầy vàng bạc, đến nỗi chim không chở nổi. Chim tức giận, hất anh ta xuống biển. Anh trai tôi mất hết của cải, còn suýt mất mạng.
Anh ta trở về, hối hận kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Tôi không trách móc gì anh ta, mà còn an ủi, giúp đỡ anh ta làm lại cuộc đời.
Câu chuyện cây khế dạy cho tôi bài học về lòng tham. Tham lam chỉ khiến con người ta mất hết tất cả. Chỉ có lòng lương thiện, sự cần cù mới mang lại hạnh phúc thực sự.
Kể chuyện Sọ Dừa bằng lời người mẹ
Tôi là mẹ của Sọ Dừa. Cuộc đời tôi đầy những bất ngờ và kỳ diệu, từ khi mang thai Sọ Dừa đến khi chứng kiến con trai trở thành Trạng nguyên.
Một ngày nọ, tôi vào rừng hái củi. Khát nước, tôi tìm thấy một cái sọ dừa đựng đầy nước mưa. Tôi uống nước trong sọ dừa, rồi về nhà mang thai.
Tôi sinh ra một đứa con không chân, không tay, tròn như quả dừa. Tôi buồn lắm, định vứt con đi. Nhưng Sọ Dừa cất tiếng nói: “Mẹ ơi, con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp.”
Tôi thương con, đành để lại nuôi. Lớn lên, Sọ Dừa vẫn không thay đổi hình dạng. Thấy con không làm được gì, tôi than phiền: “Con nhà người ta bảy, tám tuổi đã đi chăn bò, còn mày thì chẳng được tích sự gì.”
Sọ Dừa liền xin tôi cho đi chăn bò thuê cho phú ông. Tôi đến hỏi phú ông, ông ta đồng ý. Sọ Dừa chăn bò rất giỏi, bò béo tốt. Phú ông mừng lắm, sai ba cô con gái thay phiên nhau đưa cơm cho Sọ Dừa.
Hai cô chị ác nghiệt, hắt hủi Sọ Dừa. Chỉ có cô út hiền lành, đối đãi tử tế với Sọ Dừa. Có gì ngon, cô út đều giấu đem cho Sọ Dừa.
Cuối năm, Sọ Dừa giục tôi đến hỏi con gái phú ông làm vợ. Tôi nghĩ Sọ Dừa không xứng với con gái phú ông, nhưng vẫn nghe theo con. Tôi đến nhà phú ông, ông ta cười mỉa mai và thách cưới: “Muốn cưới con gái ta, hãy mang đến một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm.”
Tôi về nhà kể cho Sọ Dừa nghe, nghĩ rằng không thể có đủ sính lễ. Nhưng Sọ Dừa bảo tôi đừng lo, sẽ lo liệu được.
Đến ngày cưới, tôi ngạc nhiên khi thấy trong nhà có đủ sính lễ, lại có cả chục người khiêng lễ vật sang nhà phú ông. Phú ông thấy sính lễ thì hoa mắt, vội hỏi ba cô con gái xem ai đồng ý lấy Sọ Dừa. Hai cô chị chê bai, chỉ có cô út cúi mặt đồng ý.
Lúc rước dâu, tôi thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú cùng cô út từ phòng cô dâu đi ra. Mọi người đều sửng sốt, mừng rỡ. Thì ra Sọ Dừa đã biến thành người.
Hai vợ chồng Sọ Dừa sống hạnh phúc. Sọ Dừa học hành chăm chỉ, đỗ Trạng nguyên. Nhà vua cử Sọ Dừa đi sứ. Trước khi đi, Sọ Dừa dặn dò vợ kỹ lưỡng.
Một hôm, hai cô chị đến xin tôi cho cô út đi chơi. Tôi đồng ý. Nhưng từ đó, không thấy cô út trở về. Hai cô chị nói rằng cô út đã sảy chân chết đuối. Tôi đau lòng, thương xót con dâu.
Sau khi đi sứ về, Sọ Dừa đưa vợ về cùng. Tôi mới biết rõ sự tình, cô út không chết mà bị hai cô chị hãm hại.
Câu chuyện Sọ Dừa dạy cho tôi bài học về lòng tin và sự kiên trì. Dù gặp khó khăn, nhưng nếu có lòng tin và sự kiên trì, chúng ta sẽ vượt qua được tất cả.