Trồng thêm cây là một giải pháp hấp dẫn để giảm lượng khí CO2 trong khí quyển và chống biến đổi khí hậu. Cây xanh hấp thụ CO2 trong quá trình sinh trưởng và lưu trữ nó trong gỗ, lá, rễ và đất, biến chúng thành những “bể chứa carbon” tự nhiên. Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là liệu chúng ta có thể trồng đủ cây để hấp thụ lượng CO2 mà Việt Nam (hoặc một quốc gia khác) thải ra và trung hòa lượng khí thải carbon gây ấm lên toàn cầu hay không?
Tính toán sơ bộ có thể mang lại một cái nhìn lạc quan. Ví dụ, vào năm 2023, Việt Nam thải ra khoảng X triệu tấn CO2. Một hecta rừng có thể chứa khoảng 50 tấn carbon, tương đương với khoảng 180 tấn CO2 trong khí quyển. Với tốc độ này, cần khoảng Y triệu hecta rừng để hấp thụ lượng khí thải CO2 hàng năm của Việt Nam – một diện tích tương đương với tỉnh Z.
Tuy nhiên, thực tế phức tạp hơn nhiều. Loại cây, tuổi cây và vị trí địa lý đóng vai trò quan trọng trong khả năng hấp thụ carbon. Một số nghiên cứu cho thấy có những khu rừng chỉ lưu trữ khoảng 10 tấn carbon/hecta, trong khi những khu rừng khác có thể lưu trữ tới hơn 1.000 tấn. Ước tính sơ bộ 50 tấn/hecta có thể phù hợp với một khu rừng non ở Bắc Mỹ, nhưng chi tiết cụ thể rất quan trọng.
Giáo sư Charles Harvey từ MIT, chuyên nghiên cứu về lưu trữ carbon trong rừng, giải thích: “Vật chất rắn trong cây là carbon hữu cơ, và tất cả carbon đó được lấy từ không khí. Khí carbon dioxide trong không khí biến thành gỗ, rễ và lá thông qua quá trình quang hợp.”
Điều này có nghĩa là rừng hấp thụ nhiều carbon nhất khi có nhiều cây non đang phát triển. “Một khu rừng trưởng thành đã đạt đến trạng thái cân bằng, nơi cây chết và được thay thế với tốc độ gần như nhau,” Harvey nói. Do đó, carbon thoát ra khỏi những khu rừng già này nhanh chóng như carbon đi vào. Điều này giải thích tại sao chúng ta không thể chỉ dựa vào diện tích rừng hiện có của Việt Nam để chống lại lượng khí thải carbon. Những khu rừng hiện có đang làm một phần công việc loại bỏ CO2 khỏi khí quyển, nhưng chúng không phải là một bể chứa carbon vô hạn.
Ngoài ra còn có những vấn đề thực tế. Một câu hỏi quan trọng là có bao nhiêu đất trống có sẵn để trồng cây? Ví dụ, nhiều khu vực trước đây là rừng nay đã được sử dụng cho các thành phố, nông nghiệp và công nghiệp. Nếu bạn tưởng tượng việc trồng một khu rừng có kích thước bằng tỉnh Z mỗi năm để trung hòa lượng khí thải, bạn sẽ nhanh chóng nhận ra quy mô của thách thức này.
Một vấn đề khác là cây không tồn tại mãi mãi. Khi chúng chết và phân hủy, bị cháy trong một vụ cháy rừng, hoặc bị chặt hạ và đốt để làm nhiên liệu, cây sẽ giải phóng tất cả lượng CO2 mà chúng đã lưu trữ. Điều này có nghĩa là mỗi khi chúng ta “đảo ngược” một phần lượng khí thải của mình bằng một khu rừng mới, chúng ta phải bảo vệ khu rừng đó vĩnh viễn.
Cuối cùng, lượng khí thải của nhân loại đã bắt đầu làm mất cân bằng chu trình carbon tự nhiên. Hiện tại, điều này có thể giúp cây loại bỏ CO2: với lượng CO2 trong khí quyển tăng lên, có bằng chứng cho thấy thực vật đã bắt đầu hấp thụ nó nhanh hơn. Tuy nhiên, sự phức tạp của chu trình này khiến việc dự đoán cách rừng sẽ hấp thụ carbon trong tương lai trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Cây cần không chỉ carbon dioxide mà còn cả các chất dinh dưỡng từ đất như nitơ và phốt pho để phát triển. Nếu đất không có đủ, điều đó có thể hạn chế lượng CO2 mới mà cây có thể lưu trữ.
Vì tất cả những lý do này, xã hội có thể đạt được hiệu quả cao hơn bằng cách tập trung vào việc bảo tồn các khu rừng hiện có, thay vì ưu tiên tăng trưởng mới để bù đắp lượng khí thải.
“Trồng cây ở những nơi chúng đã bị mất là một ý tưởng tốt, và điều đó sẽ hấp thụ CO2,” Harvey nói. “Nhưng một việc hiệu quả hơn nhiều, để có tác động lớn hơn với cùng một nỗ lực, là ngừng chặt cây. Thật ngớ ngẩn khi nghĩ đến việc trồng một số lượng lớn cây mới trong khi chúng ta đang đốt và phá hủy chúng ở khắp mọi nơi, giải phóng carbon với tốc độ cao hơn nhiều so với những gì sự tăng trưởng mới sẽ hấp thụ.”
Tóm lại, việc trồng thêm cây là một phần quan trọng của giải pháp khí hậu, nhưng nó không phải là một viên đạn bạc. Chúng ta cần xem xét cẩn thận các yếu tố khác nhau và kết hợp việc trồng cây với các nỗ lực khác, chẳng hạn như giảm lượng khí thải và bảo tồn các khu rừng hiện có, để đạt được mục tiêu giảm thiểu biến đổi khí hậu.