Ngày bé, mỗi khi nhắc đến Chủ Nhật, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh những bộ phim hoạt hình sống động, những nhân vật siêu anh hùng mạnh mẽ, và cả mùi thơm đặc trưng của bắp rang bơ. “I Used To Go To The Cinema On Sundays” – câu nói ấy không chỉ là một ký ức đơn thuần, mà còn là cả một thế giới tuổi thơ đầy màu sắc.
Rạp chiếu phim ngày ấy không hiện đại như bây giờ. Ghế ngồi bọc nhung đã sờn cũ, màn hình lớn đôi khi còn có những vệt xước nhỏ, nhưng tất cả những điều đó chẳng hề làm giảm đi sự háo hức của tôi mỗi khi bước chân vào.
Hồi đó, việc chọn phim cũng là cả một vấn đề. Không có internet để xem trailer hay đọc review, tôi thường dựa vào poster phim được dán trước rạp và những lời kể của bạn bè. Quyết định cuối cùng thường là một sự pha trộn giữa sở thích cá nhân và sự tò mò khám phá.
Khi đèn trong rạp vụt tắt, cả không gian chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng kỳ diệu từ màn hình chiếu rọi. Đó là lúc tôi hoàn toàn đắm mình vào thế giới của những câu chuyện, cùng cười, cùng khóc, cùng hồi hộp theo từng diễn biến của bộ phim.
Sau khi phim kết thúc, tôi thường nán lại một chút để ngắm nhìn những hình ảnh cuối cùng trên màn hình, cố gắng lưu giữ lại những cảm xúc vừa trải qua. Bước ra khỏi rạp, tôi lại trở về với cuộc sống thực tại, nhưng trong lòng vẫn còn dư âm của bộ phim vừa xem.
Những buổi chiều Chủ Nhật ở rạp chiếu phim không chỉ là những khoảnh khắc giải trí đơn thuần, mà còn là những bài học về tình bạn, lòng dũng cảm, và những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống. Đó là những kỷ niệm vô giá mà tôi sẽ mãi trân trọng.
Giờ đây, khi cuộc sống hiện đại với nhiều hình thức giải trí đa dạng, tôi không còn “used to go to the cinema on Sundays” thường xuyên như trước nữa. Nhưng mỗi khi có dịp bước chân vào rạp chiếu phim, những ký ức tuổi thơ tươi đẹp lại ùa về, nhắc nhở tôi về một thời đã qua, về những buổi chiều Chủ Nhật đầy ắp niềm vui và những bộ phim đã đi vào trái tim.