“The Great Gatsby” của F. Scott Fitzgerald là một tác phẩm kinh điển, được giảng dạy rộng rãi và chuyển thể thành nhiều phiên bản điện ảnh. Một trong những khoảnh khắc gây ấn tượng và nhiều tranh cãi nhất là khi Daisy Buchanan bật khóc giữa một căn phòng ngập tràn những chiếc áo sơ mi lộng lẫy của Gatsby. Cô thốt lên: “Tôi buồn vì tôi chưa bao giờ thấy… chưa bao giờ thấy những chiếc áo sơ mi đẹp đến thế.” (I’ve never seen such – such beautiful shirts before).
Nhưng tại sao Daisy lại khóc? Liệu có phải cô chỉ đơn thuần là một người phụ nữ phù phiếm, dễ xúc động trước những món đồ xa hoa? Hoặc đằng sau những giọt nước mắt ấy là một câu chuyện phức tạp hơn? Hãy cùng đi sâu vào phân tích để khám phá những tầng ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói tưởng chừng đơn giản này.
Ba Giả Thuyết Về Giọt Nước Mắt Của Daisy
Có nhiều cách giải thích về giọt nước mắt của Daisy, và mỗi cách lại hé lộ một khía cạnh khác nhau về nhân vật này.
Giả thuyết 1: Cô ấy không khóc vì những chiếc áo sơ mi.
Đây là giả thuyết phổ biến nhất. Có lẽ Daisy đang che giấu một cảm xúc khác, và những chiếc áo sơ mi chỉ là cái cớ. Có lẽ cô đang hối hận vì đã từ chối Gatsby khi anh còn nghèo, giờ đây chứng kiến sự giàu có của anh, cô nhận ra mình đã đánh mất tình yêu vì vật chất.
Tuy nhiên, giả thuyết này không hoàn toàn thuyết phục. Tính cách của Daisy không cho thấy sự hối hận sâu sắc đến vậy. Cô luôn hành động theo cảm tính, không suy nghĩ nhiều về hậu quả. Hơn nữa, nếu Daisy thật sự hối hận, tại sao cô không thay đổi hành vi của mình sau khoảnh khắc này?
Giả thuyết 2: Cô ấy khóc vì những chiếc áo sơ mi quá đẹp.
Giả thuyết này đơn giản hơn, nhưng không kém phần thuyết phục. Daisy là một người phụ nữ lớn lên trong nhung lụa, luôn khao khát những điều tốt đẹp nhất. Những chiếc áo sơ mi của Gatsby vượt xa những gì cô từng thấy, gợi lên trong cô sự thèm khát và ghen tị.
Theo giả thuyết này, Daisy là một người phụ nữ hoàn toàn phù phiếm, chỉ quan tâm đến vật chất và không có bất kỳ giá trị tinh thần nào. Điều này có thể đúng, nhưng lại quá đơn giản và không giải thích được sự phức tạp trong tính cách của Daisy.
Giả thuyết 3: Cô ấy khóc vì nhận ra sự phù phiếm của chính mình.
Đây là giả thuyết phức tạp nhất, nhưng cũng là giả thuyết thú vị nhất. Trong chương một, Daisy từng nói: “Tôi hy vọng con gái tôi sẽ là một kẻ ngốc – đó là điều tốt nhất mà một cô gái có thể làm trên đời này, một kẻ ngốc xinh đẹp.”
Câu nói này, kết hợp với khoảnh khắc cô khóc vì những chiếc áo sơ mi, cho thấy Daisy là một người phụ nữ tự nhận thức. Cô biết vai trò của mình trong xã hội thượng lưu, biết rằng phụ nữ chỉ được đánh giá qua vẻ ngoài và sự giàu có.
Khi chứng kiến những chiếc áo sơ mi tuyệt đẹp của Gatsby, Daisy nhận ra sự nông cạn của chính mình. Cô khóc không chỉ vì những chiếc áo sơ mi, mà còn vì sự trống rỗng và vô nghĩa trong cuộc sống của cô. Cô khóc vì thương hại chính mình.
Kết Luận
Vậy, tại sao Daisy lại khóc? Câu trả lời có lẽ nằm ở sự kết hợp của cả ba giả thuyết trên. Daisy vừa là một người phụ nữ phù phiếm, vừa là một người phụ nữ hối hận, và cũng là một người phụ nữ tự nhận thức.
Giọt nước mắt của Daisy là một biểu tượng cho sự phức tạp và mâu thuẫn trong tâm hồn con người. Nó cho thấy rằng đôi khi, những cảm xúc tưởng chừng đơn giản lại ẩn chứa những ý nghĩa sâu sắc và phức tạp hơn nhiều. Câu nói “Tôi chưa bao giờ thấy chiếc váy nào đẹp đến thế” (I Have Never Seen Such A Beautiful Dress) có thể chỉ là bề nổi, nhưng đằng sau đó là cả một thế giới cảm xúc và những sự thật trần trụi về con người và xã hội.