Nghìn thế kỷ đã theo nghìn thế kỷ, ta đứng đây, chứng kiến vũ trụ bao la với triệu mặt trời. Xuân Diệu đã khắc họa hình ảnh Hy Mã Lạp Sơn hùng vĩ, nơi thời gian dường như ngưng đọng.
Tắt và nhen, mặt trời phân phát cho đời những thời tiết tái tê hay ấm áp. Ở chốn tuyệt mù, dưới chân Hy Mã Lạp Sơn, vẻ đẹp vẫn kiêu hãnh khoe sắc.
Ta đứng đây, vĩnh viễn giữa mùa đông, tuyết trên đầu vĩnh viễn choá từng không. Trán vĩnh viễn nặng mang sầu Trái Đất, ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhất.
Không có chi bè bạn nối cùng ta bởi ghen trời, ta ngạo nghễ xông pha lên vút thẳm, đứng trên nghìn đỉnh núi.
Trên những chót đã bỏ đồi dưới suối, trên những mây đã bỏ núi ngang mây, trên những đồng tuyết lạnh ở trên mây, ngang nhật nguyệt – còn chi sân với ngõ!
Lầu vua chúa còn chi hơn bãi cỏ? Nóc đền đài cũng thấp tựa lũng nham! Ta lên cao như một ý siêu phàm, nhìn vũ trụ muốn tranh phần cao vọi!
Đời đã hết. Chỉ riêng ta đứng mãi ở nơi đây không dấu vết loài người. Mua sạch trong bằng nỗi rét ngàn đời, làm kiêu hãnh giữa lặng im bất dịch.
Mây với gió chẳng bao giờ tới đích. Phượng hoàng lên, vừa thử cánh đã sa. Cỏ đôi chòm không gợn sắc xanh pha, thoáng linh động nào qua con thú nhỏ.
Hiu hắt nhẽ bốn phương trời vò võ, lạnh lùng chăng sầu một đỉnh chon von… Ta tưởng nghe tê tái sắc câu dòn, buồn vạn kỷ không ai vươn mắt ngắm.
Ta cao quá, thì núi non thấp lắm, chẳng chi so, chẳng chi đến giao hoà. Ta bỏ đời mà đời cũng bỏ ta giữa vắng ngắt, giữa lạnh lùng thê tuyệt!
Ngoài tang trắng của tuyết rồi lại tuyết, hoạ chăng nghe gần gũi khúc ca trời; trong veo ngàn, hơi thuần tuý của hơi xuyên ngày tháng, vẫn vỗ về bên mái.
Và trời rót khúc ca trời cảm khái: “Cô đơn muôn lần, muôn thuở cô đơn”. Người lên trời, ôi Hy Mã Lạp Sơn!