Tuổi thơ của Lan, một cô bé gốc Việt, gắn liền với những câu hỏi đầy tò mò, đôi khi là vô ý, về gia đình đông đúc của mình. Lớn lên trong một gia đình tị nạn với 14 anh chị em, Lan sớm phải đối mặt với sự khác biệt văn hóa và những định kiến xã hội.
“Nhà bạn có bao nhiêu người?” – câu hỏi tưởng chừng đơn giản ấy lại chất chứa bao điều. Với Lan, đó không chỉ là một con số, mà còn là cả một câu chuyện về sự đoàn kết, nỗ lực vượt khó và tình yêu thương vô bờ bến.
Từ năm 5 tuổi, Lan bắt đầu học tiếng Anh. Mặc dù vậy, cô bé lại rất nhút nhát, đến nỗi không dám xin phép đi vệ sinh ở trường. Cứ thế, mỗi ngày tan học, Lan lại vội vã chạy về nhà để giải quyết nhu cầu cá nhân.
Ngoại hình gầy gò của Lan cũng là đề tài bàn tán của bạn bè. Họ thường hỏi cô: “Bạn có ăn gì không vậy?”. Lan chỉ cười trừ cho qua, nhưng trong lòng không khỏi buồn tủi.
Những câu hỏi thiếu tế nhị về nguồn gốc, chủng tộc cũng thường xuyên hướng về Lan. “Bạn mua quần áo ở khu phố Tàu à?”, “Tại sao mắt bạn lại xếch như vậy?”… Thậm chí, có người còn hét lớn: “Về nước đi!” khi thấy cô trên đường.
Để giữ bình tĩnh và xua tan nỗi sợ hãi, Lan thường lẩm nhẩm hát những bài hát của Simon and Garfunkel. Âm nhạc trở thành người bạn đồng hành, giúp cô vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Cha mẹ Lan luôn dạy con phải làm việc chăm chỉ gấp ba lần người khác để có được cơ hội ở Mỹ. Mẹ cô dự đoán rằng, nếu Lan kết hôn, người bạn đời của cô phải là người phá bỏ những định kiến về giới tính truyền thống.
Cha Lan là người ít nói, nhưng hành động của ông lại có sức mạnh lan tỏa. Ông thức dậy từ 4 giờ sáng để đi làm, gánh vác kinh tế gia đình. Dù bị người khác lăng mạ, ông vẫn luôn đối xử tử tế với mọi người. Lan cảm thấy tức giận vì điều đó, nhưng khi trưởng thành, cô mới hiểu được rằng sự tử tế của cha chính là phẩm chất tốt đẹp của ông, chứ không phải là sự chấp nhận những lời lẽ xấu xa kia.
Lan đã nỗ lực hết mình và đậu vào Đại học Pennsylvania danh tiếng. Cô theo học chuyên ngành Khoa học thần kinh, tham gia nghiên cứu về giấc ngủ và làm ba công việc cùng lúc.
Năm 22 tuổi, Lan rời Philadelphia để theo đuổi bằng Tiến sĩ Marketing tại Đại học Minnesota – Carlson School of Management. Cô hoàn thành chương trình học và trả hết khoản nợ sinh viên khổng lồ khi mới 29 tuổi.
Giờ đây, Lan là một giáo sư, nhà tư vấn và diễn giả thành công. Cô cũng là người sáng lập tổ chức phi lợi nhuận QuanTâm, hỗ trợ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.
Lan luôn biết ơn những người phụ nữ mạnh mẽ đã truyền cảm hứng cho cô. Cô cũng nỗ lực giúp đỡ những bạn trẻ khác, tiếp nối tinh thần “lá lành đùm lá rách”.
Câu chuyện của Lan là minh chứng cho thấy, dù xuất phát điểm có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn có thể vươn lên và đạt được thành công nếu có đủ ý chí và nghị lực. Và dù “nhà bạn có bao nhiêu người” đi chăng nữa, điều quan trọng nhất vẫn là tình yêu thương và sự đoàn kết gia đình.