Sau Chiến tranh Thế giới thứ hai, châu Phi chứng kiến một làn sóng đấu tranh mạnh mẽ nhằm giành độc lập và thoát khỏi ách thống trị của thực dân. Phong trào giải phóng dân tộc ở châu lục này diễn ra dưới nhiều hình thức khác nhau, nhưng một trong những Hình Thức đấu Tranh Phổ Biến Của Cách Mạng Châu Phi Sau Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai Là đấu tranh chính trị hòa bình, kết hợp với các hoạt động ngoại giao để gây áp lực lên các cường quốc thực dân.
Sự trỗi dậy của các tổ chức chính trị bản địa đóng vai trò then chốt trong giai đoạn này. Các đảng phái chính trị như Đại hội Dân tộc Phi (ANC) ở Nam Phi, Liên minh Quốc gia Kenya Phi (KANU) ở Kenya, và Đại hội Nhân dân (CPP) ở Ghana đã trở thành những lực lượng tiên phong trong cuộc chiến giành độc lập.
Nelson Mandela phát biểu năm 1990, biểu tượng của cuộc đấu tranh chống phân biệt chủng tộc và giành quyền tự do ở Nam Phi, một trong những ví dụ điển hình về hình thức đấu tranh phổ biến của cách mạng châu phi sau chiến tranh thế giới thứ hai là đấu tranh chính trị.
Các tổ chức này tập hợp đông đảo quần chúng nhân dân, từ công nhân, nông dân đến trí thức, sinh viên, tạo thành một lực lượng chính trị hùng mạnh. Họ sử dụng các phương pháp đấu tranh ôn hòa như biểu tình, mít tinh, đình công, và vận động bầu cử để yêu cầu chính quyền thực dân trao trả độc lập.
Một yếu tố quan trọng khác là sự hỗ trợ từ các tổ chức quốc tế và các quốc gia độc lập khác. Liên Hợp Quốc trở thành diễn đàn quan trọng để các quốc gia châu Phi lên tiếng tố cáo chủ nghĩa thực dân và kêu gọi sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế.
Hình ảnh Đại hội đồng Liên Hợp Quốc, nơi các quốc gia châu Phi sử dụng để lên tiếng tố cáo chủ nghĩa thực dân và tìm kiếm sự ủng hộ quốc tế, một phần quan trọng của hình thức đấu tranh phổ biến của cách mạng châu phi sau chiến tranh thế giới thứ hai là ngoại giao và vận động quốc tế.
Các quốc gia như Ấn Độ, Ai Cập, và Ghana (sau khi giành độc lập) đã tích cực ủng hộ phong trào giải phóng dân tộc ở châu Phi về mặt chính trị, kinh tế và ngoại giao. Họ cung cấp nơi ăn chốn ở cho các nhà lãnh đạo cách mạng, đào tạo cán bộ, và vận động dư luận quốc tế ủng hộ sự nghiệp giải phóng dân tộc của châu Phi.
Tuy nhiên, cần lưu ý rằng, bên cạnh đấu tranh chính trị hòa bình, ở một số quốc gia, đấu tranh vũ trang cũng là một hình thức đấu tranh phổ biến của cách mạng châu phi sau chiến tranh thế giới thứ hai là cần thiết để giành độc lập. Ở Algeria, Kenya, Angola, Mozambique, và Guinea-Bissau, các lực lượng vũ trang đã tiến hành chiến tranh du kích chống lại quân đội thực dân.
Hình ảnh binh lính Algeria trong cuộc chiến tranh giành độc lập, cho thấy bên cạnh đấu tranh chính trị ôn hòa, đấu tranh vũ trang cũng là một hình thức đấu tranh phổ biến của cách mạng châu phi sau chiến tranh thế giới thứ hai là cần thiết để giành độc lập ở một số quốc gia.
Sự kết hợp giữa đấu tranh chính trị và đấu tranh vũ trang, cùng với sự ủng hộ từ quốc tế, đã tạo nên sức mạnh tổng hợp, giúp các quốc gia châu Phi từng bước giành được độc lập.
Tóm lại, hình thức đấu tranh phổ biến của cách mạng châu phi sau chiến tranh thế giới thứ hai là đấu tranh chính trị hòa bình, kết hợp với các hoạt động ngoại giao và sự ủng hộ quốc tế. Tuy nhiên, ở một số quốc gia, đấu tranh vũ trang cũng đóng vai trò quan trọng trong việc giành độc lập. Sự kết hợp linh hoạt các hình thức đấu tranh khác nhau đã giúp châu Phi giành được thắng lợi trong cuộc chiến chống chủ nghĩa thực dân.