Site icon donghochetac

Hay Tưởng Tượng Mình Gặp Anh Thanh Niên Trong “Lặng Lẽ Sa Pa” Và Kể Lại Cuộc Gặp Gỡ Đó

Sau những ngày học tập căng thẳng, gia đình tôi quyết định lên Sa Pa để tận hưởng không khí trong lành và vẻ đẹp hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc. Sa Pa đón chào chúng tôi bằng màn sương giăng mờ ảo, những con đường quanh co uốn lượn và những thửa ruộng bậc thang xanh mướt trải dài đến tận chân trời. Trong không gian tĩnh lặng ấy, tôi đã có một cuộc gặp gỡ bất ngờ và ý nghĩa, một cuộc gặp gỡ mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Khi đang dạo bước trên con đường dẫn lên đỉnh Hàm Rồng, tôi bắt gặp một người đàn ông trung niên đang cặm cụi chăm sóc một vườn hoa nhỏ ven đường. Khuôn mặt ông khắc khổ, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ hiền từ và ấm áp. Tò mò, tôi tiến lại gần và bắt chuyện:

“Chào bác ạ, vườn hoa của bác đẹp quá! Bác trồng những loại hoa gì vậy ạ?”

Ông ngẩng lên, mỉm cười thân thiện: “Chào cháu. Bác trồng đủ các loại hoa của Sa Pa này thôi. Hoa đào, hoa mận, hoa cúc, hoa lay ơn… Cháu thích loại nào?”

Tôi ngắm nhìn những bông hoa khoe sắc, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí. Bất chợt, tôi nhận ra một điều gì đó quen thuộc ở người đàn ông này, một điều gì đó gợi nhớ đến một nhân vật văn học mà tôi đã từng đọc. Tôi mạnh dạn hỏi:

“Thưa bác, cháu có thể hỏi bác một câu được không ạ?”

“Được chứ cháu. Cháu cứ hỏi tự nhiên.”

“Bác… bác có phải là anh thanh niên trong truyện ngắn ‘Lặng lẽ Sa Pa’ của nhà văn Nguyễn Thành Long không ạ?”

Ông im lặng một lúc, rồi mỉm cười hiền hậu: “Cháu tinh mắt thật. Đúng vậy, bác chính là anh thanh niên năm xưa, cái anh thanh niên ‘cô độc nhất thế gian’ mà nhà văn Nguyễn Thành Long đã viết về.”

Tôi vô cùng ngạc nhiên và xúc động. Thật không ngờ, tôi lại có cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với một nhân vật mà tôi đã từng ngưỡng mộ trong trang sách. Tôi vội vàng hỏi han ông về cuộc sống hiện tại, về những kỷ niệm trong quá khứ.

Ông kể cho tôi nghe về những ngày tháng miệt mài làm việc trên đỉnh Yên Sơn, về những khó khăn vất vả mà ông đã trải qua, về những niềm vui và hạnh phúc khi được cống hiến sức mình cho đất nước. Ông kể về công việc đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, báo bão, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu.

“Công việc của bác vất vả lắm cháu ạ. Nhiều khi nửa đêm, bác phải thức dậy để đo đạc, ghi chép. Trời rét cắt da cắt thịt, gió thổi như muốn cuốn bay cả người. Nhưng bác không nản, vì bác biết rằng những con số của bác sẽ giúp ích cho mọi người, cho đất nước.” Ông chia sẻ.

Tôi lắng nghe ông kể chuyện, trong lòng dâng lên một niềm cảm phục sâu sắc. Anh thanh niên trong “Lặng lẽ Sa Pa” không chỉ là một nhân vật văn học, mà là một con người bằng xương bằng thịt, một người anh hùng thầm lặng đã âm thầm cống hiến cả tuổi thanh xuân cho Tổ quốc.

Tôi hỏi ông về những người mà ông đã gặp gỡ trong suốt những năm tháng sống và làm việc ở Sa Pa. Ông kể về ông họa sĩ già, về cô kỹ sư trẻ, về những người khách du lịch từ khắp mọi miền đất nước. Mỗi người đến với Sa Pa đều mang theo một câu chuyện riêng, một mảnh đời riêng. Và anh thanh niên đã trở thành một người bạn, một người tri kỷ của họ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến lúc tôi phải chia tay Sa Pa và chia tay anh thanh niên. Trước khi ra về, ông tặng tôi một bó hoa tươi thắm và dặn dò:

“Cháu hãy luôn nhớ rằng, dù ở bất cứ đâu, làm bất cứ công việc gì, cháu cũng phải cố gắng hết mình, cống hiến hết mình cho xã hội. Đó là cách tốt nhất để cháu đền đáp lại những gì mà đất nước đã cho cháu.”

Lời dặn dò của ông đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Tôi hứa với lòng mình sẽ luôn ghi nhớ và thực hiện theo những lời dạy của ông, để trở thành một người công dân có ích cho xã hội.

Cuộc gặp gỡ với anh thanh niên trong “Lặng lẽ Sa Pa” là một kỷ niệm đáng nhớ trong chuyến đi Sa Pa của tôi. Nó không chỉ giúp tôi hiểu thêm về một nhân vật văn học mà tôi đã từng ngưỡng mộ, mà còn giúp tôi nhận ra những giá trị sống cao đẹp, những phẩm chất đáng quý của con người Việt Nam. Tôi sẽ mãi mãi trân trọng cuộc gặp gỡ này và những bài học mà tôi đã học được từ nó.

Exit mobile version