Cuộc sống vốn dĩ không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Có những lúc, ta phải đối diện với những khó khăn, thử thách, những “vị đắng” khiến nước mắt rơi thành dòng. Nhưng chính những trải nghiệm ấy lại là những bài học quý giá, giúp ta trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Gọi cuộc đời là những vị đắng. Những vị đắng của sự mất mát, của sự phản bội, của những nỗ lực không được đền đáp. Ta phải nuốt đắng cay vào lòng, phải học cách chấp nhận những điều không như ý muốn. Đồng tiền có thể dễ dàng thay đổi mọi thứ, biến có thành không, khiến con người ta trở nên tha hóa.
Ta mang trong mình những suy tư chất chồng, cảm thấy chơi vơi giữa cuộc đời rộng lớn. Ta tự viết ra những lời ca, khóc cho chính cuộc đời mình, cho những lần chìm lắng trong biển đời.
Vắt đôi chân lên vai mà chạy, ta bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc đời, bị thao túng bởi những thế lực vô hình. Ta tưởng rằng mình đang sống một cuộc đời hay ho, nhưng thực chất chỉ là một vở kịch mà ta phải diễn đến khi hạ màn. Nhìn sâu vào đôi mắt, ta thấy lọc lừa dối gian, thấy những mưu toan ẩn chứa.
Tìm về chốn thôn quê thanh tịnh, ta mới nhận ra rằng thứ trầy xước nhất chính là đôi chân mình. Trong dòng người hối hả, ta tìm kiếm hai chữ “thân tình” nhưng lại chẳng thấy ai níu chân mình. Ta muốn hóa thành đóa hoa Quỳnh, nở rộ giữa đêm tối, muốn lo toan cho gia đình để tâm hồn được an yên.
Không biết ta cần gì đây? Sợ cô đơn nhưng lại muốn một mình. Ta mang triệu chứng sợ độ cao nhưng lại muốn bay giữa không trung. Bận làm nhạc từ sáng đến tối, ta quên mất bữa trưa. Lòng người nhiều lúc nắng mưa, cuộc đời ta từng phải ăn cơm thừa.
Xuất phát từ một thằng nông thôn, bôn ba bốn phương trời, ta từng bị gọi là thằng danh ôn. Nhưng ta mang trong mình “kiếp nghệ sĩ”, sống hết mình với đam mê, dù ở sân khấu hay ngoài đồng, dù là chủ tịch hay lao công. Miễn sao là sống, là cống hiến.
Ngoài kia nhiều kẻ muốn chơi ta, bọn này đứng ở vị thế cao hơn. Nếu không tiếp thì thôi, chào! Còn mơ đời người kiếp tiêu dao, tụng danh họ đều biết tên ta.
Tai nghe chua cay bao lâu nay thì đeo, quan trọng. Tim tao như băng đêm hung hăng tranh ăn. Đầu nóng lên Thiên Lôi che mây không ghê tay thì rất quan trọng. Bao nhiêu ơn mang trong tâm can, sao sao lại chóng quên?
Nước đi bản năng tham vọng. Trước khi làm căng khoang họng. Đâu tiếc chi vài ly anh em lại phi. Cho âm vang còn ghi thong dong. Đưa trappin Lạng Sơn lan rộng. Sao số sinh trời thương mang mộng. Đốt nó khi tàn đông. Cho nhãi danh càng ngông. Em cũng đâu chờ mong lông bông.
Làm đâu sợ sai. Sao vẫn cứ mãi cứ mãi nghĩ suy nghi ngờ. Lơ mơ lang thang tay cơ không nói vu vơ. Biết ai. Bao nhớ nhung trong đêm dài.
Gọi cuộc đời là những vị đắng. Nhưng chính những vị đắng ấy lại làm nên hương vị của cuộc sống. Hãy mạnh mẽ đối diện, hãy học cách vượt qua, và hãy trân trọng những khoảnh khắc tươi đẹp.