Bài thơ “Lá đỏ” của Nguyễn Đình Thi không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là một khúc ca hùng tráng về Trường Sơn, về những con người đã làm nên lịch sử. Trong đó, hình ảnh “Gặp Em Trên Cao Lộng Gió” đã trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp vừa lãng mạn, vừa kiên cường của người Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ.
Rừng Trường Sơn mùa lá đỏ, hiện thân của sự hùng vĩ và lãng mạn
“Gặp em trên cao lộng gió”, câu thơ mở đầu như một lời chào, một sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của con người hòa quyện với thiên nhiên. Trường Sơn lộng gió, không gian bao la, hùng vĩ, nơi những đoàn quân hành quân ra trận. Giữa khung cảnh ấy, hình ảnh “em” xuất hiện, mang đến một cảm giác ấm áp, thân thương.
Rừng lạ ào ào lá đỏ, một bức tranh thiên nhiên rực rỡ, đầy sức sống. Lá đỏ không chỉ là màu sắc của mùa thu, mà còn là biểu tượng cho máu, cho lửa, cho tinh thần chiến đấu quật cường của dân tộc. Tiếng “ào ào” gợi sự mạnh mẽ, dữ dội, như tiếng vọng của lịch sử, của những trận chiến đã qua.
Em đứng bên đường như quê hương, một sự so sánh đầy ý nghĩa. “Em” không chỉ là một người con gái, mà còn là hiện thân của đất nước, của những gì thiêng liêng nhất. Sự hiện diện của “em” xua tan đi mệt mỏi, tiếp thêm sức mạnh cho những người lính trên đường hành quân.
Vai áo bạc quàng súng trường, hình ảnh vừa bình dị, vừa kiên cường. “Vai áo bạc” gợi sự gian khổ, hy sinh, nhưng “súng trường” lại thể hiện quyết tâm bảo vệ Tổ quốc. Sự kết hợp này tạo nên một vẻ đẹp độc đáo, một biểu tượng cho người phụ nữ Việt Nam trong chiến tranh.
Đoàn quân vẫn đi vội vã, bụi Trường Sơn, nhòa trong trời lửa. Dù gặp “em”, đoàn quân vẫn không ngừng bước. “Vội vã” thể hiện sự khẩn trương, gấp rút của thời gian, của cuộc chiến. “Bụi Trường Sơn, nhòa trong trời lửa” gợi sự khốc liệt, gian khổ, nhưng cũng là minh chứng cho ý chí quyết tâm của quân và dân ta.
Chào em, em gái tiền phương. Hẹn gặp nhé giữa Sài Gòn, một lời chào, một lời hẹn ước đầy lạc quan. “Em gái tiền phương” là biểu tượng cho những người phụ nữ đã hy sinh tuổi xuân cho đất nước. “Hẹn gặp nhé giữa Sài Gòn” thể hiện niềm tin vào ngày thống nhất, vào một tương lai tươi sáng.
Em vẫy tay cười đôi mắt trong, một cái kết đẹp, đầy hy vọng. Nụ cười của “em” lan tỏa sự lạc quan, tin tưởng. “Đôi mắt trong” thể hiện sự trong sáng, thuần khiết của tâm hồn, của những người con Việt Nam yêu nước.
“Gặp em trên cao lộng gió” không chỉ là một câu thơ, mà là một biểu tượng, một khúc ca bất tử về Trường Sơn, về những con người Việt Nam đã làm nên lịch sử. Bài thơ đã khắc họa thành công hình ảnh người phụ nữ Việt Nam kiên cường, bất khuất, là nguồn cảm hứng cho bao thế hệ mai sau.