Khi ta lớn lên, Đất Nước đã có rồi,
Đất Nước có trong những “ngày xửa ngày xưa…” mẹ thường hay kể.
Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn,
Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc.
Tóc mẹ thì bới sau đầu,
Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn.
Cái kèo, cái cột thành tên,
Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng.
Đất Nước có từ ngày đó…
Đất là nơi anh đến trường,
Nước là nơi em tắm.
Đất Nước là nơi ta hò hẹn,
Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm.
Đất là nơi “con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc”,
Nước là nơi “con cá ngư ông móng nước biển khơi”.
Thời gian đằng đẵng,
Không gian mênh mông.
Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ.
Đất là nơi Chim về,
Nước là nơi Rồng ở.
Lạc Long Quân và Âu Cơ,
Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng.
Những ai đã khuất,
Những ai bây giờ.
Yêu nhau và sinh con đẻ cái,
Gánh vác phần người đi trước để lại.
Dặn dò con cháu chuyện mai sau,
Hằng năm ăn đâu làm đâu,
Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ.
Trong anh và em hôm nay,
Đều có một phần Đất Nước.
Khi hai đứa cầm tay,
Đất Nước trong chúng mình hài hoà nồng thắm.
Khi chúng ta cầm tay mọi người,
Đất nước vẹn tròn, to lớn.
Mai này con ta lớn lên,
Con sẽ mang đất nước đi xa,
Đến những tháng ngày mơ mộng.
Em ơi em, Đất Nước là máu xương của mình,
Phải biết gắn bó san sẻ,
Phải biết hoá thân cho dáng hình xứ sở,
Làm nên Đất Nước muôn đời…
Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Đất Nước những núi Vọng Phu,
Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái.
Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại,
Chín mươi chín con voi góp mình dựng Đất tổ Hùng Vương.
Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm,
Người học trò nghèo giúp cho Đất Nước mình núi Bút, non Nghiên.
Con cóc, con gà quê hương cùng góp cho Hạ Long thành thắng cảnh,
Những người dân nào đã góp tên Ông Đốc, Ông Trang, Bà Đen, Bà Điểm.
Và ở đâu trên khắp ruộng đồng gò bãi,
Chẳng mang một dáng hình, một ao ước, một lối sống ông cha.
Ôi Đất Nước sau bốn ngàn năm đi đâu ta cũng thấy,
Những cuộc đời đã hoá núi sông ta…
Em ơi em,
Hãy nhìn rất xa,
Vào bốn ngàn năm Đất Nước.
Năm tháng nào cũng người người lớp lớp,
Con gái, con trai bằng tuổi chúng ta.
Cần cù làm lụng,
Khi có giặc người con trai ra trận,
Người con gái trở về nuôi cái cùng con.
Ngày giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh,
Nhiều người đã trở thành anh hùng,
Nhiều anh hùng cả anh và em đều nhớ.
Những em biết không,
Có biết bao người con gái, con trai,
Trong bốn ngàn lớp người giống ta lứa tuổi.
Họ đã sống và chết,
Giản dị và bình tâm.
Không ai nhớ mặt đặt tên,
Nhưng họ đã làm ra Đất Nước.
Họ giữ và truyền cho ta hạt lúa ta trồng,
Họ truyền lửa cho mỗi nhà từ hòn than qua con cúi.
Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói,
Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân.
Họ đắp đập be bờ cho người sau trông cây hái trái,
Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm,
Có nội thù thì vùng lên đánh bại.
Để Đất Nước này là Đất Nước Nhân dân,
Đất Nước của Nhân dân, Đất Nước của ca dao thần thoại.
Dạy anh biết “yêu em từ thuở trong nôi”,
Biết quý công cầm vàng những ngày lặn lội,
Biết trồng tre đợi ngày thành gậy,
Đi trả thù mà không sợ dài lâu.
Ôi những dòng sông bắt nước từ lâu,
Mà khi về Đất Nước mình thì bắt lên câu hát.
Người đến hát khi chèo đò, kéo thuyền vượt thác,
Gợi trăm màu trên trăm dáng sông xuôi.
Người dạy ta nghèo ăn cháo ăn rau,
Biết ăn ớt để đánh lừa cái lưỡi.
Cái cuốc, con dao, đánh lừa cái tuổi,
Chén rượu đánh lừa cơn mỏi, cơn đau.
Con nộm nang tre đánh lừa cái chết,
Đánh lừa cái rét là ăn miếng trầu.
Đánh lừa thuồng luồng xăm mình xăm mặt,
Đánh lừa thằng giặc là chuyện Trạng Quỳnh.
Nhưng lạ lùng thay, nhân dân thông minh,
Không hề lừa ta dù ca dao, cổ tích.
Ta lớn lên bằng niềm tin rất thật,
Biết bao nhiêu hành phúc có trên đời.
Dẫu phải khi cay đắng dập vùi,
Rằng cô Tấm cũng làm về hoàng hậu,
Cây khế chua có đại bàng đến đậu,
Chim ăn rồi trả ngon ngọt cho ta.
Đất đai cỗi cằn thì người sẽ nở hoa,
Hoa của đất, người trồng cây dựng cửa.
Khi ta đến gõ lên từng cánh cửa,
Thì tin yêu ngay thẳng đón ta vào.
Ta nghẹn ngào, Đất Nước Việt Nam ơi!…