Site icon donghochetac

Đóng Vai Nhân Vật Thạch Sanh Kể Lại Câu Chuyện Thạch Sanh

Cuộc đời con người, ai rồi cũng trải qua những thăng trầm, biến cố. Cuộc đời Thạch Sanh tôi cũng vậy. Hôm nay, nhân ngày rảnh rang việc nước, tôi xin kể lại cho mọi người nghe về những năm tháng đã qua của mình.

Thuở nhỏ, sau khi song thân qua đời, tôi sống cô độc trong túp lều tranh dưới gốc đa cổ thụ. Lúc bấy giờ, cuộc sống thiếu thốn trăm bề. Trong nhà chẳng có vật gì đáng giá ngoài chiếc búa. Hằng ngày, tôi vác búa lên rừng đốn củi, đem ra chợ bán kiếm tiền sống qua ngày. Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến khi Lý Thông xuất hiện, phá vỡ sự bình yên vốn có.

Một ngày nọ, gánh củi về đến nhà, tôi thấy một người lạ mặt đứng chờ trước cửa. Hắn xưng tên là Lý Thông và ngỏ ý muốn kết nghĩa anh em. Lòng tôi vui mừng khôn xiết, cảm thấy may mắn vô cùng. Tôi thầm cảm tạ trời đất đã ban cho tôi một người tốt bụng đến vậy. Sau đó, tôi chuyển đến sống cùng mẹ con Lý Thông. Cuộc sống tuy có phần khấm khá hơn nhưng cũng không có gì thay đổi nhiều. Rồi một hôm, Lý Thông bày tiệc rượu thịt linh đình, mời tôi ăn uống no say. Tôi ngỡ hắn có chuyện vui, nhưng không, gần tàn tiệc, hắn nhờ tôi đến miếu thờ làng canh giúp. Với bản tính thật thà, tôi chẳng mảy may nghi ngờ mà đồng ý ngay.

Hôm sau, khi màn đêm buông xuống, tôi mang búa ra miếu thờ. Đang mơ màng, tôi nghe thấy tiếng động lạ. Cẩn thận cầm chắc búa trong tay, tôi quan sát xung quanh. Bất ngờ, một con trăn tinh khổng lồ từ đâu lao ra. Với tinh thần dũng cảm và võ nghệ học được, tôi nhanh chóng vung búa, chém chết con yêu quái. Hóa ra, đó là con trăn tinh mà dân làng vẫn đồn đại. Sau khi dọn dẹp xong, trời cũng vừa hửng sáng, tôi trở về nhà, tay trái cầm đầu trăn, tay phải nắm chiếc cung vàng nhặt được sau trận chiến.

Về đến nhà, tôi kể lại chuyện giết trăn tinh cho mẹ con Lý Thông nghe. Nghe xong, cả hai tỏ vẻ lo lắng, sợ hãi. Họ bảo tôi nên trốn đi ngay lập tức. Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao thì họ giải thích rằng con trăn đó là của nhà vua, giết nó chẳng khác nào phạm tội lớn. Thật thà tin lời, tôi vội vã thu dọn đồ đạc, trở về túp lều tranh. Trong khi đó, Lý Thông mang đầu trăn dâng lên nhà vua, được phong làm Quận công.

Thời gian sau, tôi bắn hạ một con đại bàng. Lần theo vết máu, tôi tìm thấy hang ổ của nó. Tưởng mọi chuyện chỉ có vậy, nhưng Lý Thông lại xuất hiện. Lần này, hắn nhờ tôi tìm cứu công chúa bị đại bàng bắt đi. Vốn tính hào hiệp, tôi đồng ý ngay. Sau khi giải cứu công chúa ra khỏi hang, tôi lại bị mắc kẹt bên trong. Mải mê tìm đường ra, tôi phát hiện thái tử con vua Thủy Tề đang bị nhốt trong một chiếc lồng. Tôi liền giải cứu thái tử. Để trả ơn, thái tử mời tôi xuống thủy cung chơi mấy ngày. Đến khi chia tay, vua Thủy Tề tặng tôi một cây đàn thần.

Trở về, tôi vẫn cần mẫn làm việc kiếm sống. Bỗng một ngày, tôi bị bắt giam vì tội ăn cắp của cải trong cung. Ngồi trong ngục, buồn chán, tôi gảy vài điệu đàn. Tiếng đàn của tôi vang vọng khắp cung điện, khiến công chúa đang ủ rũ bỗng vui vẻ trở lại. Nhờ đó, tôi được tha tội chết và có cơ hội diện kiến đức vua. Trước mặt nhà vua, tôi thành thật kể lại mọi chuyện. Cuối cùng, sự thật cũng được phơi bày, Lý Thông bị trừng trị thích đáng.

Ngày cưới công chúa, tôi mặc bộ trang phục đỏ rực. Khách khứa đến dự ai nấy đều vui mừng chúc phúc. Nhưng sau ngày cưới, quân đội mười tám nước láng giềng kéo quân đến đánh. Để tránh cảnh binh đao, tôi xin phép vua cha không dùng vũ lực. Thay vào đó, tôi dùng tiếng đàn thần và tài ăn nói của mình để cảm hóa đối phương. Cuối cùng, chiến tranh không xảy ra, đất nước thanh bình, ấm no.

Đó là một phần cuộc đời mà tôi sẽ không bao giờ quên. Những gian truân đã qua nhắc nhở tôi phải cẩn trọng hơn trong việc nhìn người và đặt niềm tin đúng chỗ. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe câu chuyện của Thạch Sanh tôi.

Exit mobile version