Mỗi độ nhìn cây khế già trước hiên nhà, lòng tôi lại trào dâng bao nỗi niềm day dứt. Giá mà, giá mà tôi có thể quay ngược thời gian, ngăn anh trai khỏi lòng tham vô đáy, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng cuộc đời nào có chữ “giá như”…
Ngày anh trai tôi cưới vợ, không khí gia đình bỗng trở nên ngột ngạt. Anh trở nên lười biếng, mọi gánh nặng kinh tế đều dồn lên vai hai vợ chồng tôi. Rồi một hôm, anh ngỏ ý muốn chia gia tài. Thương anh, phận làm em tôi đành chấp nhận, dọn ra ở riêng với hai bàn tay trắng.
Vợ chồng tôi dựng tạm một túp lều tranh xơ xác. Không tấc đất cắm dùi, chúng tôi đành bấu víu vào cây khế ngọt trước nhà. Ngày ngày, chúng tôi vun xới, chăm bón, mong cây trĩu quả để có chút vốn liếng mưu sinh.
Cây khế không phụ lòng người, đến mùa quả sai lúc lỉu, vàng ươm cả một góc vườn. Thế rồi, một buổi sáng nọ, khi chúng tôi đang chuẩn bị hái khế đem ra chợ bán, thì nghe thấy tiếng động lạ. Một con chim to lớn sà xuống, mổ những trái khế chín mọng.
Ngày nào chim cũng đến ăn khế. Ban đầu chúng tôi xót của, nhưng nghĩ bụng chim trời cá nước, thôi thì coi như của trời cho. Nhưng rồi chim ăn hết cả những quả khế cuối cùng. Vợ tôi buồn bã than thở: “Chim ơi chim, chim ăn hết khế nhà tôi rồi, vợ chồng tôi biết sống sao?”.
Bất ngờ thay, chim cất tiếng đáp lại, giọng ồm ồm vang vọng: “Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng!”. Chim nói xong liền vỗ cánh bay đi, để lại vợ chồng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
Đêm đó, hai vợ chồng tôi trằn trọc không ngủ. Nửa tin nửa ngờ, tôi quyết định bảo vợ may một chiếc túi ba gang. “Dù sao chim cũng đã ăn khế của mình, biết đâu là lộc trời cho”, tôi tự nhủ.
Sáng sớm hôm sau, một con chim khổng lồ đáp xuống trước sân nhà. Tôi run rẩy leo lên lưng chim, ghì chặt lấy cổ nó. Chim vỗ cánh bay lên, xuyên qua những tầng mây, vượt qua biển cả mênh mông.
Bay mãi, bay mãi, cuối cùng chim hạ cánh xuống một hòn đảo hoang vu. Trước mắt tôi là một hang động tối om, nhưng bên trong lại lấp lánh ánh vàng bạc châu báu. Tôi choáng ngợp trước sự giàu có này.
Nhớ lời chim dặn, tôi chỉ nhặt những thứ vừa đủ với chiếc túi ba gang. Tôi không dám tham lam, chỉ chọn một ít vàng bạc, châu ngọc rồi vội vã trở về.
Từ đó, cuộc sống của vợ chồng tôi khấm khá hơn rất nhiều. Chúng tôi xây nhà mới, mua ruộng vườn, không còn phải lo lắng về cái ăn cái mặc nữa.
Một ngày nọ, vợ chồng anh trai đến chơi. Thấy chúng tôi giàu có, anh gặng hỏi. Tính tôi thật thà, liền kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Lòng tham nổi lên, anh năn nỉ tôi đổi gia sản. Thương anh, tôi lại mủi lòng đồng ý.
Nhưng than ôi, lòng tham của anh đã hại chết anh. Anh may một chiếc túi thật to, nhặt đầy vàng bạc châu báu. Chim chở anh bay về, vì túi quá nặng, gặp gió lớn chim không giữ được thăng bằng. Anh rơi xuống biển sâu, mang theo tất cả sự tham lam và hối hận.
Đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn cây khế trước nhà, tôi vẫn không khỏi xót xa. Giá như anh đừng tham lam, giá như tôi đừng mủi lòng, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra như vậy. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi… Câu chuyện cây khế, mãi là bài học đắt giá về lòng tham và sự thật thà.