Đồng chí
Đồng chí

Đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng Chí

Tôi, một người lính Cụ Hồ, xin kể lại câu chuyện về những tháng ngày chiến đấu gian khổ mà hào hùng, nơi tình đồng chí keo sơn nảy nở và trở thành sức mạnh vô song.

Đồng chíĐồng chí

Đất nước những năm 1947 chìm trong khói lửa chiến tranh. Thực dân Pháp dã tâm xâm lược, gieo rắc đau thương lên khắp dải đất hình chữ S. Nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, tôi khoác ba lô lên đường nhập ngũ, tạm biệt gia đình, ruộng vườn. Trong đoàn quân ấy, tôi gặp những người đồng đội mà sau này, họ đã trở thành những người thân yêu nhất của cuộc đời tôi.

Xuất thân của chúng tôi đều nghèo khó. Người thì từ đồng chua nước mặn, kẻ lại từ đất cày lên sỏi đá. Có lẽ chính sự tương đồng về cảnh ngộ đã khiến chúng tôi dễ dàng đồng cảm và sẻ chia với nhau những khó khăn, thiếu thốn.

“Quê hương anh nước mặn đồng chua,
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá.”

Chúng tôi đến từ những phương trời khác nhau, chẳng hề quen biết. Nhưng lý tưởng chung, mục tiêu chung đã gắn kết chúng tôi lại với nhau. Chúng tôi cùng nhau luyện tập, cùng nhau hành quân, cùng nhau chiến đấu. Tình đồng chí nảy nở từ những điều giản dị nhất: cùng chia sẻ miếng cơm, manh áo, cùng đắp chung tấm chăn mỏng trong những đêm đông giá rét.

Chiến tranh là những chuỗi ngày gian khổ và thiếu thốn. Quân trang, quân dụng không đủ, thuốc men khan hiếm. Sốt rét hoành hành, cướp đi sinh mạng của bao đồng đội. Nhưng chúng tôi không hề nản lòng. Chúng tôi động viên nhau, giúp đỡ nhau, chia sẻ cho nhau những khó khăn, gian khổ.

“Áo anh rách vai,
Quần tôi có vài mảnh vá.
Miệng cười buốt giá,
Chân không giày.”

Trong gian khổ, tình đồng chí càng trở nên thiêng liêng và cao đẹp. Chúng tôi nắm tay nhau, truyền cho nhau sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Chúng tôi coi nhau như anh em ruột thịt, sẵn sàng hy sinh vì nhau.

Tôi nhớ nhất những đêm cùng đồng đội canh gác. Rừng hoang sương muối, gió lạnh thấu xương. Nhưng chúng tôi vẫn đứng gác, mắt không rời khỏi vọng gác. Chúng tôi bảo vệ nhau, bảo vệ đồng đội, bảo vệ Tổ quốc.

Vầng trăng đêm ấy, như một người bạn tri kỷ, dõi theo chúng tôi. Ánh trăng vàng dịu, xua tan đi bóng tối, soi sáng con đường chúng tôi đi.

“Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.”

Ánh trăng như treo trên đầu súng, tượng trưng cho lý tưởng cao đẹp của chúng tôi: chiến đấu vì độc lập tự do của Tổ quốc.

Chiến tranh đã lùi xa, đất nước đã hòa bình. Nhưng những kỷ niệm về những tháng ngày chiến đấu gian khổ, về tình đồng chí keo sơn vẫn luôn sống mãi trong tim tôi. Những người đồng đội của tôi, người còn, người mất, nhưng họ mãi là những người thân yêu nhất của cuộc đời tôi. Tình đồng chí là sức mạnh vô song, giúp chúng tôi vượt qua mọi khó khăn, thử thách, góp phần làm nên chiến thắng lịch sử của dân tộc.

Tôi tự hào là một người lính Cụ Hồ, đã được sống và chiến đấu vì độc lập tự do của Tổ quốc. Tôi xin kể lại câu chuyện này để thế hệ trẻ hiểu thêm về những hy sinh, mất mát của thế hệ cha ông, để trân trọng hơn những giá trị của hòa bình và độc lập.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *