Tôi, Thánh Gióng, xin kể lại câu chuyện về sứ mệnh thiêng liêng của mình, từ một cậu bé làng Gióng trở thành người anh hùng đánh đuổi giặc Ân, bảo vệ bờ cõi nước Văn Lang. Câu chuyện này không chỉ là chiến công của riêng tôi, mà còn là biểu tượng cho tinh thần đoàn kết, yêu nước của cả dân tộc Việt Nam.
Ngọc Hoàng thấu hiểu nỗi thống khổ của nhân dân trước họa xâm lăng, đã giao cho tôi trọng trách xuống trần gian dẹp giặc. Tôi được đầu thai vào gia đình một bà lão hiền lành, chất phác ở làng Gióng. Mười hai tháng mang nặng đẻ đau, mẹ tôi sinh hạ một cậu bé khôi ngô. Nhưng lạ thay, đến ba tuổi tôi vẫn không biết nói, biết cười, chỉ nằm một chỗ.
Giặc Ân kéo quân sang xâm lược, gieo rắc kinh hoàng khắp nơi. Vua Hùng hạ lệnh tìm người tài giỏi cứu nước. Tiếng loa của sứ giả vang vọng đến làng Gióng. Bỗng nhiên, tôi cất tiếng nói, yêu cầu mẹ mời sứ giả vào nhà.
Trước sự ngỡ ngàng của sứ giả, tôi dõng dạc bảo: “Hãy về tâu với vua, sắm cho ta một con ngựa sắt, một bộ giáp sắt, một cái roi sắt, ta sẽ đánh tan lũ giặc này!” Sứ giả nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn vâng lệnh trở về kinh đô.
Từ đó, tôi lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không no, áo vừa mặc đã rách. Cả làng thương tôi, người góp gạo, người góp rau, cùng nhau nuôi tôi lớn. Lòng tôi vô cùng cảm động trước tấm lòng của dân làng, càng quyết tâm đánh đuổi giặc Ân.
Khi giặc đến chân núi Trâu, sứ giả mang ngựa sắt, giáp sắt, roi sắt đến. Tôi vươn vai, biến thành một tráng sĩ cao lớn, oai phong. Tôi mặc giáp sắt, cầm roi sắt, cưỡi ngựa sắt xông thẳng ra chiến trường.
Ngựa hí vang trời, phun lửa dữ dội. Tôi vung roi sắt, đánh tan quân giặc. Giặc chết như rạ, thây chất thành núi. Bỗng roi sắt gãy, tôi không hề nao núng, nhổ tre bên đường làm vũ khí.
Cuối cùng, giặc Ân bị đánh tan tác, phải bỏ chạy về nước. Đất nước sạch bóng quân thù. Tôi hoàn thành sứ mệnh, cưỡi ngựa lên đỉnh núi Sóc Sơn, cởi giáp sắt bỏ lại rồi bay về trời.
Nhân dân nhớ ơn tôi, lập đền thờ và tôn tôi làm Phù Đổng Thiên Vương. Câu chuyện về tôi trở thành một truyền thuyết bất tử, biểu tượng cho sức mạnh và lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam. Cho đến tận ngày nay, cứ mỗi độ tháng tư về, hội Gióng lại được tổ chức long trọng để tưởng nhớ công ơn của tôi, Phù Đổng Thiên Vương. Làng Gióng quê tôi giờ đây đã thay da đổi thịt, giàu đẹp và văn minh hơn xưa rất nhiều. Tôi tin rằng, tinh thần quật cường, ý chí kiên cường của Thánh Gióng vẫn luôn là ngọn lửa thiêng truyền đời trong mỗi người con đất Việt.