“Nhà là nơi để về”, câu nói ấy dường như chỉ đúng với một số người. Với nhiều người khác, “nhà” lại là nơi chất chứa những nỗi đau, sự cô đơn và những cuộc cãi vã không hồi kết. Khi đó, “nhà” không còn là tổ ấm mà trở thành gánh nặng, nơi người ta chỉ muốn trốn chạy.
“Con đã từng nghĩ gia đình sẽ bình yên hơn nếu bố mẹ ly hôn”
Câu nói tưởng chừng như vô tâm ấy lại là tiếng lòng của biết bao đứa trẻ lớn lên trong những gia đình bất hạnh. Tiếng xe của bố mỗi đêm về trở thành nỗi ám ảnh, báo hiệu một trận cuồng phong sắp ập đến. Những đứa trẻ phải trốn vào một góc, bịt tai lại để không phải nghe những lời cay đắng, những tiếng chửi rủa, những âm thanh của sự đổ vỡ.
Gia đình cãi vã, con cái đau khổ
Nhiều người cho rằng tiền bạc không mua được hạnh phúc, nhưng với những đứa trẻ lớn lên trong cảnh nghèo khó, thiếu thốn, tiền bạc lại là căn nguyên của mọi mâu thuẫn. Bố mẹ cãi nhau vì tiền, trút giận lên con cái vì tiền. Những đứa trẻ phải sống trong sự thiếu thốn tình cảm, sự bất an và lo sợ.
Khi nhà không còn là nơi để về, những đứa trẻ tìm kiếm sự bình yên ở bên ngoài. Chúng trốn tránh gia đình, tìm đến bạn bè, thậm chí là những tệ nạn xã hội. Chúng khao khát một cuộc sống tự do, một nơi mà chúng có thể là chính mình mà không phải chịu đựng những áp lực và đau khổ.
“Đừng để con một mình trong chính gia đình của chúng ta”
Sự cô đơn không phải lúc nào cũng đến từ việc ở một mình, mà đôi khi, nó đến từ việc bị bỏ rơi ngay trong chính gia đình của mình. Cha mẹ bận rộn với công việc, với những mối quan hệ riêng, bỏ mặc con cái bơ vơ. Những đứa trẻ lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm, cảm thấy lạc lõng và cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình.
Khi cha mẹ không thể hòa hợp, họ chọn cách ly hôn, nhưng lại sợ con cái bị tổn thương. Họ cố gắng diễn một vở kịch gia đình hạnh phúc, nhưng sự giả tạo ấy chỉ khiến cho những đứa trẻ thêm đau khổ. Chúng biết rằng gia đình mình đang tan vỡ, nhưng lại không thể làm gì để cứu vãn.
“Khi nhà không còn là nơi để về”
Nhà là nơi để về, là nơi ta tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc. Nhưng khi nhà trở thành nơi của những cuộc cãi vã, sự cô đơn và những nỗi đau, nó không còn là nơi để về nữa. Những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình như vậy mang trong mình những vết sẹo khó lành. Chúng mất niềm tin vào tình yêu, vào gia đình và vào cuộc sống.
Những đứa trẻ ấy cần lắm sự quan tâm, yêu thương và thấu hiểu từ cha mẹ. Chúng cần một mái ấm thực sự, nơi chúng có thể chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn và những khó khăn trong cuộc sống. Chúng cần một nơi mà chúng cảm thấy an toàn, được yêu thương và được thuộc về.
Vì vậy, hãy chậm lại một chút, những người làm cha, làm mẹ. Hãy lắng nghe con cái của bạn, hãy yêu thương chúng vô điều kiện và hãy xây dựng một gia đình thực sự hạnh phúc. Bởi vì, đối với con cái, không gì quan trọng hơn một mái ấm gia đình, nơi chúng có thể tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc thực sự. Đừng để “đôi Khi Nhà Không Phải Là Nơi để Về” trở thành hiện thực trong cuộc đời con bạn.