Trăm năm trong cõi người ta, truyện Kiều của Nguyễn Du bao đời nay vẫn khiến người đọc đắm chìm trong những phận người éo le. Nhưng nếu câu chuyện “đầu lòng hai ả tố nga” này được nhìn dưới một góc độ hài hước, trào phúng thì sao? Một phiên bản “chế” đầy bất ngờ về Thúy Kiều và Thúy Vân sẽ được hé lộ.
Người tốt thì hay bị “die”… Mở đầu câu chuyện là hai chị em Thúy Kiều và Thúy Vân. Thúy Kiều dịu dàng, hiền thục bao nhiêu thì Thúy Vân lại đanh đá, “thối tha” bấy nhiêu.
Thúy Kiều mệt mỏi, nhẫn nhịn trước sự “đấu đá” của em gái. Thúy Vân hả hê, đắc thắng. Nhưng ai ngờ, một biến cố kinh hoàng xảy ra: Thúy Vân “chém bay cái đầu” của Kiều! Kiều “mất thân”, đành “kiếm xà mâu cắm vào”. Thúy Vân “sợ quá thành đao”, bị cha mẹ “gửi vào lầu xanh”.
Bán thân chưa được bao lâu, Vân “kiếm được kẻ chuộc thân” là Mã Giám Sinh.
Mã Giám Sinh, “xuất thân từ chốn võ lâm truyền kì”, “nhiều tài lắm của”, vẻ ngoài “đẹp trai”. Thúy Vân tuổi mới trăng tròn, nghĩ tới cảnh “khoái lạc sướng tê cả người”. Kiệu to đến rước Vân về, quản gia Thúc Sinh đón kiệu với nụ cười “tươi”. Nhưng Thúc Sinh lại có một người vợ “yểu điệu hiền từ” tên là Hoạn Thư.
Thế rồi, một loạt bi kịch xảy ra. Thúc Sinh “cầm quả đao cong”, “lưỡi dao cắm phập vào trong mình chàng”. Giám Sinh “chưa kịp hoang mang” thì đã “tắt thở hồn sang xứ trời”. Vân đang “rũ rượi tơi bời” thì “bị cả lũ vào chơi hội đồng”.
Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân, Vân thấy “hoang mang”.
Bỗng đâu xuất hiện chàng Sở Khanh “cao to, mạnh khoẻ, lù đù”. Sở Khanh “mệt ngủ li bì”, Thúy Vân “chộm ngựa vội phi về nhà”. Thúc Sinh “miệng quát oang oang”, “tay lăm lăm quả dao phay”.
Thúy Vân “phi ngựa vèo vèo”, bất ngờ “sập bẫy bị treo lộn đầu”. Xung quanh là một lũ “đầu trâu”, “bâu vào nàng”. Bỗng nghe thấy tiếng kiếm, một kiếm khách xuất hiện, “Hiếp đáp phụ nữ tao binh chúng mày”. Lưu manh “thành ma không đầu”. Thúy Vân cảm cái ơn sâu, “Kiếp này xin nguyện theo hầu ân công”. Kiếm khách “Họ Từ tên Hải vốn người xì tin”.
Từ Hải “từ nhỏ luyện đồng tử công”, “nghiêm cấm sắc dục”. Thúy Vân “lập tức giả điên”, “lột đồ khóc lóc luyên thuyên”. Thúy Vân “là gái làng chơi”, “Trổ hết bản lĩnh để mơi chàng Từ”. Đồng nam dương khí quá dư, “Gặp siêu dâm nữ đến sư cũng tèo”.
Thời gian trôi mau, Từ Hải “bỗng thấy đau đầu nhức chân”. “Trở thành phế vật thật là đáng thương”. Thúy Vân chẳng chút “mảy may”, “Hớp đống ngân lượng đi ngay 1 lèo”.
Thúy Vân sắp được về nhà, chợt thấy hiểm họa: Thúc Sinh đuổi tới, sông chắn trước mặt. Thúy Vân “quyết tâm cùng chết”, “quay người lễ phép nhún chân vái chào”. Thúc Sinh “tự mãn quá cao”, “Không chút phòng bị mà lao tới liền”. Thúy Vân “kéo theo thằng Thúc rơi liền xuống sông”.
Thanh Minh trong tiết tháng ba, Kim Trọng thăm ruộng đi ra kênh đào.
Họ Kim “xuất xứ từ Lào”, “Tai lòi , mắt chột , thọt chân”, “Phế vật mười phân vẹn mười”. Thấy trên sông có bóng người, là Thúy Vân. Họ Kim “ân cần chăm nom”.
Qua cơn thập tử nhất sanh, Vân thành gái ngoan. Cùng Kim kết nghĩa phượng loanh. Thúy Vân sinh được một bày thiếu nhi. Trải qua bao truyện li kì, cuối cùng cũng có happy ending!