“Dấu Chân Qua Trảng Cỏ” không chỉ là một hình ảnh thơ, mà còn là biểu tượng cho những chặng đường gian khổ, sự hy sinh thầm lặng của người lính trong chiến tranh. Bài thơ của Thanh Thảo, với thể lục bát truyền thống, đã khắc họa một cách sâu sắc và đầy xúc động về những dấu ấn vô hình mà người lính để lại trên quê hương.
Buổi chiều qua trảng cỏ voi
Ngước nhìn mút mắt khoảng trời long lanh
Gió nghiêng ngả giữa màu xanh
Tiếng bầy chim két bỗng thành mênh mang.
Hình ảnh trảng cỏ voi mênh mông, trải dài đến tận chân trời, gợi lên một không gian rộng lớn, bao la. Màu xanh của cỏ hòa quyện với ánh long lanh của bầu trời tạo nên một bức tranh thiên nhiên thanh bình. Nhưng ẩn sau vẻ đẹp ấy là những dấu chân, những kỷ niệm về một thời chiến tranh khốc liệt.
Lối mòn như sợi chỉ giăng
Còn in đậm đặc vô vàn dấu chân
Dấu chân ai đọc nên vần
Nên nào biết, ai đi gần, đi xa.
Lối mòn được ví như sợi chỉ giăng, mảnh mai nhưng lại chứa đựng vô vàn dấu chân. Mỗi dấu chân là một câu chuyện, một số phận, một cuộc đời. Những dấu chân ấy đã in sâu vào lòng đất, vào ký ức của những người đã từng đi qua chiến tranh. Câu hỏi “Dấu chân ai đọc nên vần” thể hiện sự trân trọng và tưởng nhớ của tác giả đối với những người lính vô danh đã ngã xuống vì độc lập, tự do của Tổ quốc.
Cuộc đời trải mút mắt ta
Lối mòn nhỏ cũng dẫn ra chiến trường
Những người sốt rét đang cơn
Dấu chân bấm xuống đường trơn, cỏ nhoè?…
Lối mòn nhỏ bé nhưng lại dẫn đến chiến trường, nơi bom đạn và sự hy sinh. Hình ảnh “những người sốt rét đang cơn” gợi lên sự khắc nghiệt của chiến tranh, sự gian khổ mà người lính phải trải qua. Dù trong hoàn cảnh khó khăn, những dấu chân vẫn kiên cường “bấm xuống đường trơn, cỏ nhoè”, thể hiện ý chí quyết tâm chiến đấu bảo vệ Tổ quốc.
Chiếc bòng con đựng những gì
Mà đi cuối đất mà đi cùng trời.
Mang bao khát vọng con người
Dấu chân nho nhỏ không lời không tên
Thời gian như cỏ vượt lên
Lối mòn như sợi chỉ bền kéo qua.
Chiếc bòng con, vật dụng đơn sơ của người lính, trở thành biểu tượng cho hành trang và khát vọng. Những “dấu chân nho nhỏ không lời không tên” thể hiện sự hy sinh thầm lặng của những người lính vô danh. Thời gian trôi qua, cỏ cây vẫn vươn lên, lối mòn vẫn bền bỉ kéo dài, chứng minh cho sự trường tồn của những giá trị cao đẹp mà người lính đã để lại.
Ai đi gần, ai đi xa
Những gì gợi lại chỉ là dấu chân
Vùi trong trảng cỏ thời gian
Vẫn âm thầm trải mút tầm mắt ta
Vẫn đằm hơi ấm thiết tha
Cho người sau biết đường ra chiến trường…
Dù thời gian có trôi qua, những dấu chân vẫn còn đó, “vùi trong trảng cỏ thời gian”, “vẫn âm thầm trải mút tầm mắt ta”. Những dấu chân ấy không chỉ là ký ức về chiến tranh, mà còn là nguồn cảm hứng, là động lực cho thế hệ sau “biết đường ra chiến trường”, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. “Dấu chân qua trảng cỏ” là một bài thơ xúc động, gợi nhớ về một thời kỳ lịch sử đầy gian khổ nhưng cũng đầy tự hào của dân tộc Việt Nam. Nó nhắc nhở chúng ta về giá trị của hòa bình, tự do và sự hy sinh thầm lặng của những người lính.