Câu chuyện của chị HT khiến tôi nhớ lại quãng thời gian khó khăn cách đây 10 năm, khi tôi phát hiện ra sự thật về người chồng giám đốc của mình. Cảm giác đau đớn và tuyệt vọng lúc đó thật khó diễn tả, thậm chí tôi đã từng nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời mình. Nhưng rồi, hình ảnh hai đứa con gái bé bỏng đã kéo tôi trở lại. Tôi tự nhủ, nếu mình ra đi, ai sẽ chăm sóc chúng? Và người đàn ông bội bạc kia sẽ tiếp tục sống trong cái vẻ ngoài đạo Mạo, che giấu lối sống đồi trụy vô lương tâm.
Tôi quyết định phải mạnh mẽ đứng lên, không thể để cuộc đời mình bị hủy hoại bởi một người không xứng đáng. Tôi tự nhủ: “Cuộc đời này không chỉ có chồng, mày còn hai đứa con, còn ba mẹ và những người thân yêu. Hãy sống để nhìn thấy nhân quả của cuộc đời”.
Tôi bắt đầu tìm kiếm việc làm thêm, bất kể ngày đêm. Những đêm thức trắng để kịp hoàn thành hồ sơ đấu thầu đã giúp tôi quên đi nỗi đau và sự phản bội. Tôi coi chồng như một đứa con lớn, vẫn chăm sóc cơm nước, giặt giũ quần áo, nhưng không còn quan tâm đến suy nghĩ hay hành động của anh ta.
Thời gian trôi qua, mười năm sau, nhiều người thắc mắc tại sao chồng làm giám đốc mà vợ vẫn phải vất vả kiếm tiền. Thực tế, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ sự cần cù và chịu khó. Tôi nhận làm hồ sơ đấu thầu cho nhiều doanh nghiệp, từ đó có đủ khả năng nuôi hai con khôn lớn và học hành thành đạt. Cháu lớn tốt nghiệp đại học loại giỏi và đang học thạc sĩ, cháu thứ hai cũng đang học đại học.
Hiện tại, tôi cảm thấy hạnh phúc khi ba mẹ con sống vui vẻ bên nhau. Còn chồng tôi, anh ta vẫn sống với cái vỏ bọc đạo mạo, được che đậy bởi ba mẹ con tôi. Tôi không biết anh ta vui hay buồn, bởi vì nhiều lần tôi đề nghị ly hôn nhưng anh ta không đồng ý. Thôi thì coi như anh ta không tồn tại trên đời.
Câu chuyện của tôi có lẽ không phải là duy nhất, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp chị HT tìm thấy lối thoát cho mình. Đừng để vẻ ngoài đạo mạo che mắt, hãy nhìn vào bản chất thật và đưa ra quyết định sáng suốt nhất cho cuộc đời mình.