Con đường cứu nước là một hành trình gian nan, đòi hỏi sự sáng suốt và lòng yêu nước sâu sắc. Nguyễn Ái Quốc, sau này là Hồ Chí Minh, đã tìm ra một con đường giải phóng dân tộc khác biệt so với những nhà yêu nước tiền bối. Để hiểu rõ hơn về sự khác biệt này, chúng ta cần xem xét con đường mà những người đi trước đã chọn.
Trước Nguyễn Ái Quốc, Phan Bội Châu chủ trương dựa vào ngoại bang để đánh Pháp. Ông tìm đến Nhật Bản, một quốc gia phương Đông đang trỗi dậy, với hy vọng nhận được sự giúp đỡ về quân sự và tài chính. Tuy nhiên, con đường này bộc lộ nhiều hạn chế, khi sự giúp đỡ từ bên ngoài không phải lúc nào cũng đáng tin cậy và có thể dẫn đến sự phụ thuộc.
Phan Châu Trinh, một nhà yêu nước khác, lại chủ trương cải cách, dựa vào Pháp để thay đổi chế độ phong kiến và giành độc lập. Ông tin rằng, bằng cách hợp tác với chính quyền thực dân, có thể từng bước cải thiện đời sống của người dân và tiến tới độc lập. Tuy nhiên, con đường này cũng gặp nhiều khó khăn, khi chính quyền thực dân không dễ dàng từ bỏ quyền lợi của mình.
Vậy, con đường cứu nước của Nguyễn Ái Quốc có gì khác biệt?
Trước hết, Nguyễn Ái Quốc nhận thức rõ rằng, sự giúp đỡ từ bên ngoài chỉ là yếu tố hỗ trợ, còn sức mạnh thực sự phải đến từ chính dân tộc mình. Người đã quyết định đi sang phương Tây, nơi có những tư tưởng tiến bộ về tự do, bình đẳng, bác ái, cũng như sự phát triển về khoa học kỹ thuật.
Nguyễn Ái Quốc không chỉ tìm hiểu về văn minh phương Tây mà còn nghiên cứu về các cuộc cách mạng trên thế giới, đặc biệt là Cách mạng Tháng Mười Nga. Người nhận thấy rằng, chủ nghĩa Mác-Lênin là con đường đúng đắn để giải phóng dân tộc, mang lại độc lập, tự do và hạnh phúc cho nhân dân.
Sự khác biệt lớn nhất trong con đường cứu nước của Nguyễn Ái Quốc so với những người đi trước chính là ở tầm nhìn và phương pháp. Người không dựa vào sự giúp đỡ từ bên ngoài một cách thụ động, cũng không ảo tưởng về sự hợp tác với chính quyền thực dân. Thay vào đó, Người chủ trương xây dựng sức mạnh từ bên trong, dựa vào khối đại đoàn kết toàn dân tộc, kết hợp với những tư tưởng tiến bộ của thời đại để đấu tranh giành độc lập.
Con đường đi từ chủ nghĩa yêu nước đến với chủ nghĩa cộng sản của Nguyễn Ái Quốc đã mở ra một trang mới trong lịch sử đấu tranh giải phóng dân tộc của Việt Nam. Đó là con đường của độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội, con đường mà dân tộc Việt Nam đã và đang kiên định đi theo.