Ôn Nhu nghe Chaeyoung nói về món quà, bất chợt nảy ra một ý kiến táo bạo.
“Chúng ta về sớm đi, thế nào?”
Chaeyoung nuốt nước miếng, trong lòng rối bời, Lisa còn dặn nàng giữ chân cô ấy mà.
“Em…”
“Thôi nào, chị cho em ý này, chỉ nhìn Ipad là trò xưa rồi, đi đi đi, chúng ta đến nơi này.”
Hai người chưa kịp mát xa thư giãn, Ôn Nhu đã kéo Chaeyoung bắt taxi đi đến trung tâm thương mại sầm uất.
“Ai nha, hôm nay mấy cô cũng bất chấp cái lạnh đi đón giao thừa?” Tài xế thân thiện hỏi.
“Đúng vậy, bác tài.” Ôn Nhu cười tươi trả lời.
“Tôi không biết ở trung tâm thương mại đang diễn ra hoạt động gì. Lúc nãy tôi dừng lại trả khách, quảng trường đã bị quây lại không nhìn thấy gì. Lối trước không vào được rạp chiếu phim. Tôi cho mấy cô đi vào lối bên nhé.”
“Được!!!”
Suốt dọc đường đi, Chaeyoung ngơ ngác không hiểu gì, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời Ôn Nhu.
“Bác không được xem trộm đâu!!!” Chaeyoung dặn dò đi dặn dò lại người nhân viên chiếu phim trẻ tuổi.
“Đừng lo, chúng tôi sẽ bật đúng giờ đã thỏa thuận, yên tâm.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn dáng vẻ sốt sắng của nàng.
“Cháu cảm ơn bác.” Hai má nàng đỏ bừng, nàng mím môi nói lời cảm ơn.
Hai người họ ngồi vào đại sảnh rạp chiếu phim, ở đây chỉ có nàng và Ôn Nhu, màn hình lớn đen kịt. Chaeyoung nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã 23 giờ 52 phút rồi, nàng căng thẳng gửi tin nhắn cho Lisa.
[Dì, em ở trung tâm thương mại X, rạp chiếu phim tầng hầm B1, phòng chiếu 12.]
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại đã rung lên, đầu dây bên kia hơi ồn ào.
“Bảo bối, sao em lại ở đó? Không phải, sao lại ở rạp chiếu phim.”
“Em… Chị có thể tới đây không… Em ở phòng chiếu 12 đợi chị.”
“… Được, em chờ chị nhé…”
Quảng trường trước trung tâm mua sắm được bao quanh bởi các tấm nhựa, bên trong có bức tường hoa hình trái tim khổng lồ và một nhóm nhân viên đang tất bật chuẩn bị.
“Từ từ đã, Sở Mộ, cậu giúp tôi trông chừng chỗ này. Chaeyoung không biết tại sao lại xuất hiện ở rạp chiếu phim tầng hầm.”
“Gì cơ?” Đến cả Cố Quyền cũng bị làm cho bất ngờ.
“Ôn Nhu chắc biết cậu muốn cầu hôn…” Lời nói của Cố Quyền làm cô bình tĩnh lại.
Chuyện này cũng âm thầm chuẩn bị được hai tháng rồi, Ôn Nhu cũng biết.
Cố Quyền mở màn hình điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Wechat từ vợ anh ta.
“Đi đi, có thư ký cậu ở đây giúp rồi, đành cầu hôn muộn nửa tiếng vậy, đi nhanh xem có chuyện gì.” Sở Mộ nói.
Lisa nhìn theo điện thoại được Cố Quyền giơ lên, là tin nhắn của Ôn Nhu.
[Chuyển lời tới La tỷ, Chaeyoung có một món quà dành cho chị ấy. Cầu hôn lúc 0 giờ có thể là một ý tưởng hay, nhưng cô ấy hình như đặc biệt hi vọng có thể nói câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ với người cô yêu vào thời điểm chuyển giao ấy.]
Lisa cong môi cười hạnh phúc”Đi cùng nhau đi, cùng xem bảo bối nhỏ nhà tôi chuẩn bị món quà gì.”
“Mẹ nó! Ông đây 800 năm mới di cư về phương Bắc một lần, chưa kịp thích nghi đã bị quật lên quật xuống thế này!” Sở Mộ kéo áo lông vũ che chặt chính mình.
“Đừng lắm mồm, đi nhanh.” Sở Quỳnh đánh anh một cái.
Ở đầu bên kia, Chaeyoung hồi hộp nhìn đồng hồ nhích từng con số, đã đến 23 giờ 59 phút… Vậy mà người nàng chờ vẫn chưa xuất hiện… Nàng hơi thất vọng cúi thấp đầu gõ gõ vào màn hình điện thoại.
“Sóc chuột của chị, em ở đâu?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, hình dáng người phụ nữ xinh đẹp đang từ chỗ cửa đi vào.
“Em đây!!!” Nàng không giấu được niềm vui, “Sao chị tới nhanh như vậy?” Đồng hồ nhích thêm một nhịp, vừa vặn 0 giờ.
Không gian trong rạp chiếu tối sầm lại, Lisa ngồi bên cạnh Chaeyoung, màn hình lớn đột nhiên sáng lên.
“A…Á…Ớ…. Thử giọng….” Thanh âm ngọt ngào của nàng lan khắp toàn bộ gian phòng, Chaeyoung xấu hổ che mặt.
Trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt một người con gái… Nàng mặc áo len trắng, vẻ mặt hứng khởi xen lẫn lo lắng.
“Hi… Lisa… Đây là quà em chuẩn bị cho chị… Là quà sinh nhật…”
Chaeyoung lo lắng ngọ nguậy lung tung, trông thật đáng yêu.
Trong đáy mắt người xem phản chiếu hình ảnh nàng ngồi bệt dưới đất, dựa vào sofa, điện thoại đặt phía chính diện nàng, vẻ mặt lo lắng, cánh tay luống cuống vuốt tóc.
“Chúng ta đã ở bên nhau…” Trong video nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo, miệng lẩm nhẩm tính.
“Có lẽ là mới được nửa năm, ừ thì… Trong nửa năm này, em đã trải qua rất nhiều thứ gọi là lần đầu tiên…” Nét mặt nàng dần nghiêm túc.
“Chị dạy cho em rất nhiều thứ, cho em rất nhiều kinh nghiệm mà em chưa từng có trước đây, cho nên, em muốn dành cho chị một món quà đặc biệt cho sinh nhật.” Nàng cười tươi như hoa.
Màn hình chuyển sang một khung cảnh khác.
Chaeyoung đã thay quần áo khác, khung cảnh đằng sau vẫn thế nhưng góc quay đã khác.
“Ừm… Còn một tháng nữa là sinh nhật chị… Chị đang đi gặp Sở Mộ rồi, còn em ở nhà lén quay video này tặng chị.” Nàng cắn ngón tay, trong lòng khẩn trương.
“Một tháng sau, xem video này chị có vui không ta?” Chaeyoung trên màn hình cười ngượng ngùng, vẫy tay nói, “Tạm biệt ~~ dì, ngày mai gặp lại ~~”
“Còn 30 ngày nữa là đến sinh nhật chị rồi. Giờ chị đang họp trong phòng làm việc.” Nàng che miệng nói nhỏ, “Lén quay lại cho chị, em yêu chị, Dì, ngày mai gặp lại.” Sau đó nàng vẫy tay chào.
“Tèn ten, 29 ngày nữa là sinh nhật chị. Hôm nay em phải quay về trường học rồi!” Chaeyoung nằm trên giường, cười với ống kính, thi thoảng còn nghe thấy giọng bạn cùng phòng phía sau.
“Nhớ chị… A, đến giờ call video với chị rồi, em yêu chị nhiều lắm, Dì, ngày mai gặp lại.”
“Đến sinh nhật chị còn 28 ngày nữa…”
“Còn 27 ngày…”
“Còn 26 ngày…”
“Còn 25 ngày…”
Mỗi ngày, nàng đều sẽ quay lại một video, kết lại bằng nụ cười tươi và câu nói, “Em yêu Lisa, ngày mai gặp lại.”
“Nhanh quá còn có 3 ngày nữa là đến sinh nhật chị! Em quên béng mất! Dạo này học đến quên cả trời đất!!!” Không gian xung quanh hơi tối, chỉ có ánh sáng phản chiếu từ màn hình điện thoại, nàng ánh mắt bối rối nhìn ống kính.
“Em ngủ rồi mới chợt nhớ ra chưa quay video… May quá, bây giờ mới là 11 giờ 53 phút, chưa quá 12 giờ, hôm nay em muốn nói, thêm một ngày là yêu Lisa thêm ngàn lần, Dì, em yêu chị, ngày mai gặp lại.” Nàng híp mắt vẫy vẫy tay, trông đáng yêu cực kỳ.
“Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật chị. Em đang vùi đầu ôn thi, không có thời gian gặp chị, Lisa, liệu chị có thích không… Em yêu chị nhiều thật nhiều, ngày mai gặp lại.” Vẫy vẫy tay, Chaeyoung làm mặt quỷ, cười tắt video.
“Dì!!! Một ngày nữa thôi!!! Chị nói sẽ đón em khi em thi xong… Em muốn cho chị xem món quà này vào thời khắc đặc biệt nhất… Không tiết lộ thêm nữa, chiều mai gặp mặt lại nói, em run quá, chị dám nói không thích thì tối ngủ ở phòng làm việc! Em yêu chị, dì, tạm biệt, ngày mai gặp lại.”
Khung cảnh cuối cùng, là trên máy bay, lúc Lisa đi WC, Chaeyoung đã lén quay lại.
“Lisa… Tối nay đã phải cho chị xem rồi… Bởi vì đột nhiên phải đi thành phố A, không có thời gian quay video cho chị, chỉ có thể nói bí mật ở đây, nếu không thì không kịp mất.”
Nàng cắn môi, hai má đỏ ửng, đôi mắt long lanh nhìn thẳng màn hình.
“Lisa… Em rất rất rất yêu chị… Muốn bên cạnh chị cả đời… Muốn kết hôn cùng chị… Muốn sinh cho chị một bé con đáng yêu, muốn cùng chị xây nên một gia đình hạnh phúc… Lúc chị xem được video này cũng đến sinh nhật của chị rồi. Năm mới, em sẽ luôn ở bên cạnh chị, mọi năm sau sẽ đều như vậy… Chúc mừng năm mới… Em hứa, sau này, mỗi dịp sinh nhật, chị đã có em bên cạnh rồi… Sinh nhật vui vẻ, người phụ nữ của em… Em yêu chị.”
Video kết thúc là lúc đèn trong phòng chiếu dần dần bật sáng, Chaeyoung lo lắng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô. Trong con ngươi màu hổ phách của cô có một tầng sương mờ, cười dịu dàng nhìn nàng.
“Chị… Nhìn em làm gì?” Nàng e thẹn.
“Chị cũng yêu em… Năm mới hạnh phúc… Cám ơn món quà em đã chuẩn bị cho chị… Chị rất thích…” Lisa ôm nàng.