Tôi là hạt dẻ nhỏ nhất của mẹ Dẻ Gai, sống trên sườn núi cao trong khu rừng già. Khi mùa xuân tới, những nụ hoa dẻ xanh biếc, như những quả cầu nhỏ xíu đầy gai, bắt đầu nhú lên từ cành và lá của mẹ. Rồi chúng lớn dần, hóa thành những trái dẻ xù xì, gai góc. Đó là cách anh chị em tôi ra đời.
Chúng tôi lớn lên trong mùa hè với cái nắng gay gắt và những cơn mưa lớn. Mưa xối xả làm ướt đẫm mẹ và tắm mát cho chúng tôi. Nắng thiêu đốt làn da và mái tóc của mẹ.
Khi mùa thu đến, trái dẻ dần khô lại, lớp vỏ gai chuyển sang màu vàng úa. Hạt dẻ bên trong căng tròn, khiến lớp vỏ gai xù xì trở nên chật chội, nứt ra.
Tôi vẫn còn nằm im trong lớp vỏ gai, nép mình vào một cành của mẹ. Tôi không muốn rời khỏi nơi ấm áp và an toàn này. Nhưng những ngày thu dịu dàng cũng qua đi.
Gió lạnh thổi mạnh qua khu rừng. Gió quằn quại những cành cây dẻo dai của mẹ. Gió lay động thân cây vững chãi. Nhưng mẹ vẫn kiên cường đứng trên sườn núi cheo leo.
Khi mùa đông đến, tôi thu mình trong lớp vỏ gai ấm áp, nép vào cành lá của mẹ. Tôi sợ phải rời xa mẹ, sợ phải tự mình sống. Tôi sợ những điều xa lạ trong khu rừng già. Nhưng tôi nghe thấy tiếng mẹ thì thầm:
- Bé Út của mẹ, con là em út trong nhà, nhưng con đã lớn rồi. Con là một hạt dẻ gai khỏe mạnh. Hãy dũng cảm lên, con sẽ bay theo gió và trở thành một cây dẻ cường tráng trong khu rừng này!
Tôi cố gắng cựa mình… Lớp vỏ gai dày và ấm áp bất ngờ bung ra. Tôi nhìn thấy cả khu rừng già, sườn núi cao, bầu trời đầy mây và gió đang ào ạt trôi trên đầu mẹ. Hóa ra, tôi là trái dẻ cuối cùng còn nép trên cành cao nhất của mẹ. Mẹ đưa tay theo chiều gió và thì thầm với tôi: “Tạm biệt con yêu quý, hạt dẻ bé bỏng nhất của mẹ. Dù thế nào, con cũng sẽ lớn lên, hãy dũng cảm và đón nhận cuộc sống mới nhé!”
Tôi cảm thấy mình bay nhẹ theo làn gió, lao mình vào không gian bao la rồi rơi êm xuống thảm lá ấm áp của khu rừng già… “Tạm biệt mẹ! Con yêu mẹ!” – tôi gọi theo gió trước khi chìm vào giấc ngủ đông ấm áp. Và tôi mơ…