Có lẽ với nhiều người, được ngắm bình minh trên biển là điều hiếm hoi. Nhưng với những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở vùng đất biển, đó lại là điều quen thuộc. Dù vậy, chúng tôi vẫn luôn yêu thích ngắm bình minh trên biển. Yêu biển, yêu quê hương, chúng tôi yêu tất cả những gì thuộc về biển. Được ngắm bình minh trên biển là một điều tuyệt vời.
.JPG)
Buổi sáng cuối tuần, tôi xin phép mẹ cùng chị ra biển sớm để ngắm bình minh. Trên con đường ra biển, cảnh vật hôm nay thật đẹp, những hàng cây nối tiếp nhau ngả nghiêng như đang chào đón chúng tôi. Khi những luồng gió mạnh đập vào tai, kêu ù ù lạnh buốt, chúng tôi biết mình sắp đến biển. Phía trước mặt là một vùng cát trải dài theo đường bờ biển. Chúng tôi bước những bước chân đầu tiên trên bãi cát buổi sớm, những hạt cát mát rượi len lỏi vào từng kẽ tay rồi rơi xuống đất.
Đến gần biển hơn, tôi cảm nhận được hương vị mát lành, trong trẻo của buổi sáng sớm. Một cảm giác thư thái dễ chịu ùa đến mà không nơi nào có thể đem lại ngoài biển. Lại gần hơn chút nữa, tôi mới nhìn kĩ màu nước biển trong xanh mát lành đến kì diệu. Màu xanh ấy trải dài mênh mông vô tận.
Thoáng nghĩ một lát, những cơn gió đưa tôi trở lại với cảnh biển bây giờ. Khi ấy, tôi nghe thấy những tiếng ồn ào từ phía sau đang tới gần. Thì ra đó là những người ngư dân đang chuẩn bị đi ra biển đánh cá. Với tôi, được ngắm nhìn cảnh biển cùng đoàn thuyền ra khơi đánh cá thật hào hứng và thú vị biết bao. Mặt nước lúc trước còn đang lăn tăn gợn sóng thì bỗng chốc được thay thế bằng những mạch sóng dài nối đuôi nhau theo đoàn thuyền ra ngoài đại dương.
Phóng xa tầm mắt, tôi trông thấy những đoàn thuyền đang nối đuôi nhau khuất dần. Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm đã bắt đầu len lỏi vào trong những rặng dừa, len lỏi chiếu qua những hạt cát trên biển. Những hạt cát óng ánh sắc ánh vàng trông rất đẹp mắt. Những tia nắng chiếu xuống biển như những ánh bạc lung linh. Mặt biển trông như một tấm thảm khổng lồ huy hoàng và rực rỡ. Tôi và chị cùng nhau đi xuống ven biển nhặt những viên san hô lấp lánh ánh bạc.
Gần đó, mấy bác đang đi thu gom rác xung quanh biển để làm sạch môi trường. Tôi và chị cùng tham gia giúp các bác làm sạch bờ biển. Cuối cùng hai chị em tôi cũng buộc phải ra về dù ai cũng muốn nán lại thêm chút nữa. Lần sau tôi sẽ đưa các bạn đến để cùng ngắm cảnh biển quê hương trong lành và yên bình mỗi sáng.
Quê em là một vùng nông thôn nằm ở ngoại thành của Hà Nội, quê em có rất nhiều cảnh quan tuy đơn sơ giản dị nhưng rất đẹp và lãng mạn. Một trong những nơi em yêu thích và cảm thấy đẹp nhất của địa phương em, đó là cánh đồng lúa chín.
Vì quê em ở nông thôn nên bố mẹ em và các bác đều có hoạt động sản xuất chính đó là trồng lúa và thu hoạch thóc. Quê em vào những ngày lúa chín vô cùng đẹp. Cả cánh đồng rộng bát ngát được mặc trên mình bộ áo vàng rực rỡ, những bông lúa chín càng vàng ruộm dưới ánh nắng vàng, vô cùng rực rỡ, tươi đẹp. Khi lúa đã vào mùa thu hoạch, bông lúa đã bắt đầu trĩu bông, mỗi khi có những cơn gió, dù rất nhẹ nhàng nhưng cũng đã hương thơm dịu của lúa chín thổi đến khắp mọi nơi, dù ở trong làng nhưng cũng vẫn có thể ngửi thấy. Mùi hương của lúa rất đặc biệt, nó dìu dịu không nồng đậm hương như những loài cây, loài hoa khác nhưng lại mang đến cảm giác rất dễ chịu,thoải mái.
Em thấy ngồi trên bờ đê mà nhìn xuống những thửa ruộng xa xa là đẹp nhất, vì lúc ấy không thể nhìn thấy đâu là điểm kết thúc của sắc vàng kia, những bông lúa thì đung đưa theo những cơn gió, trông như những cánh tay đang vẫn chào, trông rất đáng yêu. Bên cạnh bờ ruộng là hàng cây xanh cao thẳng tắp, những cây này được trồng thành hàng, bao quanh lấy cánh đồng lúa. Sắc vàng của lúa hòa cùng với sắc xanh của hàng cây trông đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Hàng cây cũng là nơi các bác, các cô nghỉ ngơi, ngồi hóng những đợt gió để thổi bay cái nóng nực của hè, tiếp thêm sức lực để có thể tiếp tục thu hoạch lúa. Bên cạnh còn là những chú trâu đang được buộc vào thân cây, những chú trâu chờ cho lúa thu hoạch xong rồi làm nhiệm vụ chở những xe lúa đầy về nhà. Khung cảnh tươi đẹp nơi cánh đồng bát ngát lại thêm không khí lao động sản xuất càng làm cho cảnh sắc của địa phương em trở nên sinh động, giàu sức sống hơn.
Quê hương của em tuy còn nghèo, cũng không có những di tích, những địa điểm tham quan nổi tiếng như những địa phương khác nhưng vẻ đẹp bình dị của cánh đồng bát ngát lúa, khung cảnh yên bình, êm ả nơi làng quê em thì những nơi thành phố nhộn nhịp, đông đúc khó mà có được. Em yêu và rất tự hào về quê hương em, em yêu ở chính cái vẻ đẹp giản dị mà thanh bình ấy.
Quê hương tôi có dòng sông xanh mát, nơi đã in dấu hồn tôi và tắm mát cho những kí ức tuổi thơ ngọt ngào, trong trẻo mà thời gian chẳng thể xóa nhòa. Có thể nói, trong trái tim tôi, dòng sông quê hương chính là một mảnh tâm hồn tôi, là cảnh đẹp tôi yêu thích nhất.
Quê hương tôi đẹp như một bức tranh thủy mặc buồn, thơ mộng, với nét hiền hòa, yên ả, là nơi tôi tìm về để ẩn náu bình yên. Mỗi lần nhớ về quê hương, về những cảnh đẹp quê hương, tôi không sao quên được hình ảnh dòng sông quê hương dịu dàng, đằm thắm. Từ xa nhìn lại dòng sông như một dải lụa trắng hiền hòa với những đường cong tuyệt đẹp, quyến rũ, kiêu sa. Lại gần, những làn nước tươi mát, nước sông trong xanh như lòng chiếc gương dài khổng lồ để những hàng cây bên đường soi bóng. Hai bên dòng sông là hàng liễu thướt tha với mái tóc dài, dịu dàng thỉnh thoảng soi tóc xuống dòng sông. Vậy là dòng sông quê hương đã thành dòng hợp lưu của muôn vàn cái đẹp nên thơ, thuần khiết, trong trắng, tinh khôi. Trên mặt sông, có những đám lục bình tim tím, một màu tím thủy chung đang lững lờ trôi theo dòng nước. Nhịp nhàng mà lặng lẽ, dòng sông hiền hòa ấy đã gắn bó với quê hương thân thuộc của tôi bao đời nay. Con sông quê gợi nhớ chút niềm thân mật, là nơi hò hẹn của bao nhiêu lứa đôi, là nơi ríu rít tiếng chim chuyền cành trên bờ sông. Có lẽ dòng sông quê hương đã trở thành nơi hò hẹn, giao duyên, xe kết của biết bao tấm lòng non trẻ.
Những chiều hè nắng nóng, lũ trẻ con tụi tôi liền rủ nhau ra tắm sông. Nước sông trong xanh và mát dịu, những làn nước như đang vỗ về, đùa nghịch cùng chúng tôi, tưới mát, xoa dịu đi cái nắng hè oi ả, gắt gay. Có lần tôi đã suýt bị chết đuối vì tập bơi ở con sông này. Vậy nên, với nó tôi vừa cảm thấy gần gũi, vừa thấy có chút lo âu vì sự mênh mông sâu hút của nó. Nhưng chưa bao giờ, con sông ấy làm tôi thất vọng, cái dáng vẻ yêu kiều, hiền hòa như tấm voan mỏng, khổng lồ đã làm duyên, làm mê đắm trái tim của bao đứa trẻ thơ non nớt như tôi đây. Để rồi, chỉ còn lại cảm giác thân thương, hiền hòa mỗi lần nghịch ngợm. Con sông cũng là một nguồn cung cấp nước sinh hoạt, tưới tiêu cho bà con trong làng, xã. Nó mang những nét rất xưa cũ, rất chân quê, rất mộc mạc của người dân lao động mà hợp thành chảy vào tiềm thức của bao người. Để nhớ về quê hương với những cảnh đẹp như cánh đồng, cây đa, giếng nước, sân đình còn là hình ảnh dòng sông thân thương, dòng sông của hai tiếng “quê hương” chảy mãi muôn đời.
Ôi con sông quê, con sông quê. Con sông đã tắm mát cho tuổi thơ êm đềm, trong trẻo của tôi. Nơi cho tôi hiểu thế nào là nét đẹp của phong cảnh quê hương.
Nhắc đến thủ đô Hà Nội, chúng ta sẽ nghĩ ngay đến lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh uy nghiêm, trang trọng đến dòng sông Hồng đỏ nặng phù sa, đến con phố Cổ cổ kính, nhộn nhịp,… Với tôi, cảnh đẹp nhất nơi mảnh đất thủ đô này chính là hồ Gươm.
Từ trên cao nhìn xuống, hồ Gươm hiện lên như một lãng hoa muôn sắc. Sắc đỏ của chiếc cầu Thê Húc, sắc vàng của lá giao mùa nổi bật trên nền xanh của chủ đạo của vạn vật. Màu xanh ấy là xanh ngọc óng ánh của lá, xanh thẳm của mây trời và đặc biệt là xanh lục sóng sánh của làn nước. Mùa thu, vòm trời cao nhưng không vắng những đám mây trắng bồng bềnh. Nắng vàng vẫn cứ nhảy nhót khắp muôn nơi. Nắng càng làm cho mặt lá óng biếc. Từng vệt nắng hắt xuống làn nước. Nước nhẹ nhàng đón nắng để làm mình lấp lánh hơn. Dù hòa với nắng vàng, nước hồ Gươm không bị mất đi vẻ ngọc bích trong suốt của nó. Đôi lúc, tôi còn nhầm tưởng mặt hồ như một chiếc gương lớn có thể soi bóng bầu trời. Mỗi khi chị gió nhẹ lướt qua, làn nước lại lăn tăn gợn từng con sóng.
Ở giữa hồ, Tháp Rùa lặng lẽ bao năm để hướng thẳng lên trời. Hồ Gươm còn có đền Ngọc Sơn uy nghiêm, có Tháp Bút cao vời vợi. Xung quanh hồ, những hàng cây xà cừ, sấu, si,… cổ thụ như những vệ sĩ canh giữ lòng hồ. Chúng chẳng ngại ngần, xòe những chiếc cành lớn xuống lòng hồ. Mỗi mùa, hồ Gươm thoảng một mùi hương riêng theo hương của hoa Hà Nội. Lúc thoang thoảng như hương sen, hương lộc vừng, lúc nồng nàn như hương hoa sữa. Sáng sáng, mọi người nhộn nhịp chạy thể dục quanh hồ. Đêm về, Hồ Gươm lấp lánh ánh đèn nên người người kéo đến đây để chiêm ngưỡng vẻ đẹp riêng biệt, độc đáo ấy. Từ các quán hàng bên đường, những bản nhạc trữ tình thiết tha ngân vang. Hồ Gươm vì thế càng trở nên thơ mộng.
Tôi thích hồ Gươm bởi màu sắc hài hoa, mát dịu của nó. Còn với Hà Nội hay với Việt Nam, hồ Gươm mãi là một danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp, một di tích lịch sử quan trọng. Tôi thật tự hào khi được sinh ra trên mảnh đất tươi đẹp này.