“Mây và Sóng” của Tagore là một bài thơ tuyệt đẹp, lay động trái tim người đọc bởi tình mẫu tử thiêng liêng được thể hiện qua lăng kính trẻ thơ. Bài thơ không chỉ là lời kể ngây ngô về cuộc trò chuyện của em bé với mây và sóng, mà còn là khúc ca ca ngợi tình yêu mẹ con bất diệt, vượt lên trên mọi thú vui và khám phá.
Bài thơ mở ra với lời mời gọi đầy hấp dẫn từ thế giới bên ngoài, nơi mây và sóng vẫy gọi em bé đến vui chơi. Mây mời em đến một thế giới “giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc”.
Sóng thì rủ rỉ mời em đến một thế giới “ca hát sớm chiều, đi mãi mãi, không biết là đi qua những đâu”. Thế giới ấy đầy màu sắc, đầy những điều mới lạ, khơi gợi trí tò mò và khát khao khám phá của bất kỳ đứa trẻ nào. Tuy nhiên, đáp lại lời mời gọi đầy cám dỗ ấy, em bé lại băn khoăn: “Mẹ tôi đang đợi ở nhà. Làm sao tôi có thể bỏ mẹ tôi mà đi được?”. Câu trả lời ấy xuất phát từ trái tim ngây thơ, trong sáng, chất chứa tình yêu thương vô bờ bến dành cho mẹ. Đối với em bé, không có cuộc vui nào có thể sánh bằng niềm hạnh phúc được ở bên mẹ, được mẹ yêu thương, che chở.
Em bé không hề từ chối thế giới diệu kỳ của mây và sóng. Em chỉ đơn giản là không thể rời xa mẹ. Và rồi, em bé đã nghĩ ra một trò chơi mới, một trò chơi mà em có thể chơi cùng mẹ, một trò chơi còn thú vị hơn cả những lời mời gọi kia. “Con là mây và mẹ sẽ là trăng. Con sẽ lấy hai tay trùm lên người mẹ, và mái nhà sẽ là bầu trời xanh thẳm”.
Trong trò chơi ấy, em bé hóa thân thành những đám mây bồng bềnh, còn mẹ là vầng trăng dịu hiền. Mái nhà thân yêu trở thành bầu trời xanh thẳm, ôm trọn hai mẹ con vào lòng. Tình mẫu tử thiêng liêng được nâng lên một tầm cao mới, sánh ngang với vũ trụ bao la. Em bé tiếp tục sáng tạo: “Con làm sóng nhé, mẹ làm mặt biển. Con lăn, lăn như làn sóng vỗ Tiếng con cười giòn tan vào gối mẹ”.
Trong trò chơi này, em bé là những con sóng tinh nghịch, còn mẹ là biển cả bao la. Tiếng cười của em hòa cùng tiếng sóng vỗ bờ, lan tỏa niềm vui và hạnh phúc. “Và không ai trên đời này biết được là mẹ con ta đang ở đâu…”. Câu thơ cuối cùng khép lại bài thơ bằng một cảm xúc ngọt ngào, ấm áp. Trong thế giới riêng của hai mẹ con, không có khoảng cách, không có sự chia lìa, chỉ có tình yêu thương vô bờ bến.
“Mây và Sóng” không chỉ là một bài thơ hay, mà còn là một bài học sâu sắc về tình mẫu tử. Bài thơ nhắc nhở chúng ta rằng, dù đi đâu, về đâu, mẹ vẫn luôn là điểm tựa vững chắc, là bến bờ bình yên để ta trở về. Tình yêu của mẹ là vô giá, là thứ tình cảm thiêng liêng và cao đẹp nhất trên đời. Bài thơ cũng khơi gợi trong lòng mỗi người đọc tình yêu thiên nhiên, sự trân trọng những khoảnh khắc giản dị bên gia đình.
Thông qua hình ảnh mây, sóng và trò chơi của em bé, Tagore đã khắc họa thành công vẻ đẹp của tình mẫu tử thiêng liêng. Bài thơ không chỉ dành cho trẻ em mà còn là món quà ý nghĩa dành cho tất cả những ai yêu mến và trân trọng tình cảm gia đình.