Cảm Nhận Đất Nước: Từ Khát Khao Đến Hiện Thực

Đã quá lâu cho một sự đợi chờ, đất nước trong tôi như một người tình quen qua thư từ. Biết về nhau qua những dòng chữ, qua những thông tin góp nhặt, nhưng chưa từng được gặp mặt. Tôi đã từng cố tưởng tượng, cố hình dung một vùng đất với đầy đủ vẻ quyến rũ, nhưng không tài nào có được một bức tranh trọn vẹn.

Đất nước trong tôi sao mà vừa thân thương, vừa xa lạ. Thân thương vì lòng mình cứ mãi mơ về chốn ấy, khắc khoải nhớ mong như ngóng chờ người yêu. Xa lạ vì người trong mộng ấy chưa một lần được nắm tay, chưa một lần được nhìn vào mắt, chưa một lần được cảm nhận mùi hương. Ngày nhận được tin báo cho một lần hội ngộ, tôi thấp thỏm đếm từng ngày, quay quắt cả trong mơ.

Rồi ngày ấy cũng đến. Tôi bồi hồi xao xuyến như kẻ mới được yêu. Trên máy bay vút lên trời xanh thẳm, tôi nghe như mình vỗ cánh thoát khỏi lồng chim. Mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng so với mấy mươi năm đợi chờ. Mắt cay xè nhưng chẳng hề chợp mắt. Lạ thật! Sao lại bồi hồi mong gặp một nơi chưa một lần đặt chân đến?

Phút hội ngộ sao mà xao xuyến thế! Những nụ cười, những ánh mắt thân thương. Tôi choáng ngợp trước vẻ đẹp của đất nước. Dù có bao lần tưởng tượng cũng không thể hình dung ra. Từ phi trường đến đường phố, con người sao mà hồn nhiên. Gặp nhau thì chào như thể đã thân quen.

Trên đường cao tốc, dòng xe như thác lũ, xuôi một chiều chạy mãi tận về đâu. Đường về nơi ở, tôi thu mình ngây ngất ngắm trời mây. Thoáng một chút buồn chợt nhớ về quê xa. Mới hôm qua rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, nơi vẫn còn những giọt lệ đau thương. Trái tim tôi vừa rạng rỡ với nơi hằng mong đợi, lại u sầu vì so sánh với quê hương. Nơi tôi đã lớn lên mà sao thành xa lạ, như tha hương ngay trên chính tổ quốc mình. Thầm niệm một lời cầu cho quê hương.

Đêm đầu tiên, tôi lang thang không ngủ. Đã chín giờ mà trời vẫn sáng! Như níu kéo ngày đầu tiên gặp gỡ. Gió lạnh lùa vẫn thấy ấm con tim. Tôi cứ đi tận hưởng mùi hương mới, của đất trời, của thảm cỏ cây xanh. Vùng đất này từ nay sẽ gắn bó phần đời còn lại của tôi ư?

Dù sao nữa, đã một lần lựa chọn, phải hòa mình vào cuộc sống tự do. Tôi vẫn biết đoạn đường dài phía trước, cả một trời thử thách đang chờ đón. Từ ngày mai, tôi khởi đầu cuộc sống mới, làm lại từ hai bàn tay trắng. Dù biết cuộc đời không dễ dàng, nhưng bền lòng, hạnh phúc vẫn trong tầm tay.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *