Tình mẫu tử là một đề tài muôn thuở, là nguồn cảm hứng bất tận cho văn chương nghệ thuật. Nhà thơ Ấn Độ Rabindranath Tagore đã khắc họa thành công vẻ đẹp của tình mẫu tử qua bài thơ “Mây và sóng”. Tác phẩm không chỉ là lời tâm tình của một em bé mà còn là sự ca ngợi tình yêu thiêng liêng giữa mẹ và con.
Bài thơ được xây dựng như một câu chuyện kể, qua lời của em bé kể cho mẹ nghe về những cuộc trò chuyện kỳ diệu với mây và sóng. Thế giới mây và sóng hiện lên thật đẹp đẽ, đầy màu sắc và hấp dẫn.
Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao…
Chúng ta chơi đùa từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà,
Chúng ta chơi với buổi sớm mai vàng,
Chúng ta chơi với vầng trăng bạc.
Lời mời gọi của mây và sóng thật hấp dẫn, khơi gợi sự tò mò, khám phá của em bé. Mây mời em đến chơi đùa từ sáng đến tối, cùng ngắm bình minh vàng và vầng trăng bạc. Sóng mời em đi khắp mọi nơi, ca hát suốt ngày.
Trước những lời mời gọi hấp dẫn đó, em bé đã rất muốn đi. Nhưng rồi em chợt nhớ đến mẹ đang chờ ở nhà.
Mẹ đợi tôi ở nhà, tôi có lòng nào bỏ được mẹ tôi?
Câu hỏi đầy tình yêu thương và trách nhiệm của em bé khiến người đọc vô cùng xúc động. Tình mẫu tử đã chiến thắng mọi cám dỗ, mọi ham muốn vui chơi. Em bé không nỡ rời xa mẹ để đến với những trò chơi thú vị của mây và sóng.
Thay vì đi chơi xa, em bé đã nghĩ ra một trò chơi khác, một trò chơi chỉ có mẹ và em:
Con là mây và mẹ sẽ là trăng.
Con sẽ lấy hai tay trùm lên người mẹ,
Và mái nhà sẽ là bầu trời xanh thẳm.
Trò chơi thật đơn giản nhưng lại chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến của em bé dành cho mẹ. Em muốn được ở bên mẹ, được mẹ ôm ấp, che chở. Trong thế giới của em, mẹ là tất cả, là vầng trăng dịu hiền, là bến bờ yêu thương.
Ở đoạn thơ tiếp theo, em bé lại kể cho mẹ nghe về cuộc trò chuyện với sóng:
Mẹ ơi, kìa những ai đang gọi con dưới sóng rì rào…
Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi,
Không biết là đi qua những đâu.
Sóng mời em đi khắp mọi nơi, ca hát suốt ngày. Lời mời gọi của sóng cũng rất hấp dẫn, nhưng em bé vẫn không quên mẹ:
Nhưng đến tối, mẹ tôi nhớ thì sao?
Tôi làm thế nào mà rời mẹ tôi được!
Một lần nữa, tình mẫu tử lại chiến thắng mọi cám dỗ. Em bé không thể rời xa mẹ dù chỉ một khoảnh khắc. Em sợ mẹ buồn, sợ mẹ nhớ em.
Và rồi, em bé lại nghĩ ra một trò chơi khác:
Con làm sóng nhé, mẹ làm mặt biển
Con lăn, lăn như làn sóng vỗ
Tiếng con cười giòn tan vào gối mẹ.
Và không ai trên đời này biết được là mẹ con ta đang ở đâu…
Trong trò chơi này, em là sóng, còn mẹ là biển cả bao la. Em được lăn, được vỗ vào lòng mẹ, được cười giòn tan trong vòng tay ấm áp của mẹ. Tình mẫu tử được thể hiện thật giản dị nhưng cũng thật thiêng liêng.
Bài thơ “Mây và sóng” của Tagore là một bài ca về tình mẫu tử. Tác phẩm đã khắc họa thành công vẻ đẹp của tình yêu thương giữa mẹ và con, một tình yêu không gì có thể thay thế được. Đọc bài thơ, em cảm thấy vô cùng xúc động và trân trọng tình cảm thiêng liêng này. Em tự hứa với lòng mình sẽ luôn yêu thương, kính trọng và hiếu thảo với mẹ.