Đồng Nai, vùng đất Đông Nam Bộ trù phú, không chỉ nổi tiếng với những khu công nghiệp hiện đại mà còn là nơi lưu giữ những giá trị văn hóa truyền thống đặc sắc. Những câu ca dao về Đồng Nai là minh chứng rõ nét nhất cho điều đó, khắc họa nên bức tranh sống động về cảnh sắc thiên nhiên, con người và lịch sử vùng đất này.
Ca Dao Tục Ngữ Về Đồng Nai: Lời Ru Ngọt Ngào Của Quê Hương
Ca dao, tục ngữ là kho tàng văn hóa dân gian vô giá, phản ánh đời sống, tâm tư, tình cảm của người dân. Những câu ca dao về Đồng Nai cũng mang trong mình những ý nghĩa sâu sắc như vậy.
-
Ác như cá sấu Vùng Gấm
-
Cơm Nai Rịa, cá Rí Rang
-
Chẳng thà đi Đồng Nai Không thà đi phá Cầu Hai
-
Gạo Cần Đước, nước Đồng Nai Ai về xin chớ cho ai theo cùng.
-
Bao giờ cạn nước Đồng Nai Sụt chân đất Tháp mới sai lời nguyền.
-
Rủ nhau đánh cá Đồng Nai Cá kia chẳng được một ngày đến trưa.
-
Bao giờ cạn lạch (rạch) Đồng Nai Nát chùa Thiên Mụ mới phai lời nguyền.
-
Đồng Nai xứ sở lạ lùng Dưới sông sấu lội, trên rừng cọp um.
-
Đồng Nai gạo trắng nước trong Ai đi đến đó thời không muốn về.
-
Đồng Nai có bốn rồng vàng Lộc họa, Lễ phú, Sang đàn, Nghĩa thi.
-
Đồng Nai, Châu Đốc, Định Tường Lòng anh sở mộ con gái vườn mà thôi.
-
Trần gian địa ngục là đây Đồn điền Đất Đỏ nơi Tây giết người.
-
Bao giờ Long Thọ hết vôi Đồng Nai hết nước anh thời quên em.
-
Bốn mùa em chẳng phải lo Gạo Đồng Nai, vải Nghệ Tĩnh, em ấm no một đời.
-
Đồng Nai nguồn mọi cao sang Chảy xuống hai hàng, hàng Đại, hàng Sâm.
-
Nhà Bè nước chảy chia hai Ai về Gia Định Đồng Nai thì về.
-
Đồng Nai nước ngọt gió hiền Biên Hùng muôn thuở tiếng truyền an vui.
-
Đường về đất đỏ miền Đông Cao su bao lá hận lòng bấy nhiêu.
-
Trần gian địa ngục là đây Đồn điền Đất Đỏ nơi Tây giết người.
-
Hết gạo thì có Đồng Nai Hết củi thì có Tân Sài chở vô.
-
Đồng Nai xa lắm ai ơi Gởi thư thư mất, gởi lời lời quên.
-
Nồi đồng thì úp vung đồng Con gái xứ Bắc lấy chồng Đồng Nai.
-
Đồng Nai gạo trắng như cò Bỏ cha, bỏ mẹ xuống đò theo anh.
-
Bao giờ Long Thọ hết vôi Đồng Nai hết nước anh thời quên em.
-
Xay lúa, giã gạo Đồng Nai Gạo thóc về ngài, tấm cám về tôi.
-
Biên Hòa có bưởi Thanh Trà Thủ Ðức nem nướng, Ðiện Bà Tây Ninh.
-
Ngày xưa giặc Pháp sang đây La Ngà máu đổ chôn thây quân thù.
-
Nhà Bè nước chảy phân hai Lòng Tàu, Soài Rạp, Đồng Nai oai hùng.
-
Chim bay về núi Biên Hòa Chồng đây vợ đó ai mà muốn xa.
-
Chị Hươu đi chợ Đồng Nai Bước qua Bến Nghé ngồi nhai thịt bò.
-
Ai ơi về Đại Phố Châu Thăm núi Châu Thới, thăm cầu Đồng Nai.
-
Ai về Phú Hội, Phước Thiền Chôm chôm xóm Hố, sầu riêng xóm Vườn.
-
Làm trai cho đáng nên trai Phú Xuân cũng trải, Đồng Nai cũng từng.
Thơ Ca Dân Gian Về Đồng Nai: Tiếng Hát Từ Trái Tim
Những bài thơ ca dân gian về Đồng Nai không chỉ là những vần điệu mượt mà mà còn là tiếng nói của trái tim, là tình yêu quê hương, xứ sở nồng nàn.
-
Trầu Đồng Nai trầu ăn nhả bã Thuốc Đồng Môn thuốc hút phà hơi Trầu nồng thuốc thắm ai ơi Gá duyên chồng vợ ở đời trăm năm.
-
Sông Đồng Nai nước trong lại mát Đường Hiệp Hòa lắm cát dễ đi Gái Hiệp Hòa xinh như hoa thiên lý Trai Hiệp Hòa chí khí hiên ngang.
-
Trà Phú Hội, nước Mạch Bà Sầu riêng An Lợi, chuối già Long Tân Cá Bui, sò huyết Phước An Gạo thơm Phước Khánh, tôm càng rạch Nhum.
-
Trèo lên Ba Dội tôi coi Bốn dội tôi ngồi năm dội tôi trông Nồi đồng lại úp vung đồng Con gái xứ Huế lấy chồng Đồng Nai.
-
Biên Hòa xứ bưởi thanh thanh Có cô bán bưởi xinh xinh trữ tình Anh đây lên thác xuống ghềnh Đá mòn sông cạn quyết chung tình với em.
-
Nước mắm ngon dầm con cá đối Gạo Đồng Nai xáo với khoai bùi Đợi chi sữa ngọt rượu mùi Đợi chi vây bóng mới vui cửa nhà Đợi chi nhung lụa lượt là Đợi chi ăn diện mới ra con người.
-
Cậy chàng mua lụa Đồng Nai Chàng sao lại hỏi vắn dài làm chi Đã từng ăn cận nằm kề Nóc này bao nả, chàng thì nhớ cho Thì chàng liệu lấy mà mua.
-
Rồng chầu ngoài Huế ngựa tế Đồng Nai Nước sông trong chảy lộn sông ngoài Thương người quân tử lạc loài tới đây, Tới đây thì ở lại đây Bao giờ bén rễ xanh cây sẽ về!
-
Anh xa em chưa đầy một tháng Nước mắt lai láng hết hăm tám đêm ngày Răng chừ nước ráo Đồng Nai Sông Gianh hết chảy, mới phai lời nguyền.
-
Nước sông Đồng Nai sóng dồi lên xuống Cửa Đồng Môn mây cuốn cánh buồm xuôi Bậu với qua hai mặt một lời Trên có trời, dưới có đất Nguyện sông cạn non dời cũng chẳng xa.
-
Ghe bầu trở lái về đông Con gái theo chồng bỏ mẹ ai nuôi? Mẹ tôi đã có người nuôi Tôi thương chú lái, tôi xuôi một bề Dầu mà chú lái có chê Tui theo chú bạn tui về Đồng Nai Đồng Nai hai nước giao kề Kẻ đi có vợ người về có con.
-
Đốn cây cảm cọc ngăn tàu Lòng sông Vũng Gấm, Bà Hào, Phước An Làm cho quân giặc hoang mang Không cho khủng bố ruồng càn chiến khu.
Thơ Về Đồng Nai: Khúc Tráng Ca Về Một Vùng Đất Anh Hùng
Những bài thơ về Đồng Nai không chỉ ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên mà còn khắc họa đậm nét hình ảnh người dân Đồng Nai kiên cường, bất khuất trong cuộc đấu tranh giành độc lập, tự do.
Du Kích Đồng Nai (Đoàn Văn Nghệ)
Chiến khu Đ có từ thuở ấy Có một anh đồng chí Sau Nam Kỳ khởi nghĩa năm bốn mươi Đưa chi bộ về rừng Đồng Nai Lập chiến khu nuôi chí lớn.
Nước ngọt, dân thương, rừng rộng Tiếng súng đêm đêm phá mộng bọn lính, tề Bạn với núi rừng, trái cam, măng le.
Đêm lắng nghe gió trời muôn dặm: Thuyền Hít-le chìm đắm. Biển Liên Xô sóng đỏ dâng trào Pháp mở cửa Đông Dương quỳ gối Rước Nhật vào Hơn hai triệu đồng bào chết đói… Chi đội vũ trang mới tròn tiểu đội Cơ sở nhân dân chỉ nội huyện Tân Uyên. Phải chống nguỵ, tề bố ráp ngày đêm Suất năm năm, hai chính quyền Pháp, Nhật. Ngày đói ăn rau, đêm lo thao thức Mỗi năm thêm nấm mộ giữa rừng: Ba Tôn, Bảy Chiếp, Út Liễng, Tư Mừng…
Bỗng một chiều sương Gió thu đang tơ vàng lá cám. Động bước chân ai, giật mình rừng thẳm. Anh Giỏi về, người thợ xưởng Ba Son. Lá cờ son Tay anh hé mờ Lệ du kích Đồng Nai thấm vào vải đỏ. Giữa mùa thu mà hoa nở thình lình.
Đọc truyền đơn như đọc bức thư tình Từng chữ một đánh vần đến thuộc Chiến khu xanh đêm vui đỏ đuốc Suối mừng reo, tiếng guốc nhịp đều đều. Chợ Tân Uyên bỗng lên giá lụa điều Mua lụa đỏ cũng bị tra, bị đánh. Cờ Việt Minh, ngôi sao năm cánh Như tim vàng ngự giữa lòng son. Cách mạng đến giữa mùa trăng tháng Tám Chiến khu Đ, rừng vắng bóng tưng bừng. Sợi dây thừng thắt bao đạn quanh lưng Áo rách vai, đầu trần, đi khởi nghĩa.
Những tròng mắt bừng bừng ánh lửa Gót chân chai giậm vỡ nhựa đường. Cờ đỏ sao vàng Đã ngập trời Nam Bộ: Những đoàn người như thác đổ Tiếng hò reo đất lở nghiêng trời Bọn giặc Nhật rụng rời Quỳ dâng lại Sài Gòn và lục tỉnh
Người du kích Đồng Nai gác tòa thị sảnh Ngỡ từ nay hết nghe lạnh rừng sâu.
Nhớ Miền Đông (Xuân Miễn)
Chưa chi mà đã nhớ miền Đông Cứ muốn ghì ôm lấy núi rừng Ôi! Tiếng chim hoàng kêu buổi sáng, Nỉ non trong lá vượn ru con. Ta sắp xa rồi! Ta sắp xa: Những chiều rừng thẳm gió bao la, Bập bùng ngọn lửa trong lều nhỏ, Vang tiếng bầy voi giữa rú già. Những buổi vai mang nặng gánh mì Trảng xa ngập nước mỏi chân đi. Những trưa tranh cắt mình đau xót, Nhà cất lên rồi lại dọn đi. Nửa đĩa cơm chia đỡ đói lòng, Phá rừng gai móc xé da lưng Mồ hôi đổ xuống se lòng đất Cho lúa khoai lên mượt rẫy vồng. Cơn sốt nằm run đến sập giường, Rét xong lại dậy cuốc như thường. Miền Đông “gian khổ mà anh dũng” Đôi lúc tương tư một tán đường. Lá bứa chua chua, củ chụp bùi Nhiều khi cơm lạt vẫn cười vui. Tòn ten chiếc võng trong giờ nghỉ, Mẩu thuốc tàn chia bập mấy người. Ấm sao tình bạn lính miền Đông Một bước xa đi nhớ núi rừng Men mét làn da cười nghẹn nghẹn Ra đi kết ngãi với bàng đưng.
Sông Đồng Nai (Huỳnh Văn Nghệ)
Đồng Nai sông nước anh hùng. Nguồn xa, xa tận núi rừng hoang vu. Lệ tiên kết đọng hồ sâu Còn mơ cao rộng nhớ màu gió trăng
Xông pha vượt núi băng ngàn, Gặp Là Ngà nghĩa bạn vàng kết đôi Thề: “Dù trắc trở núi đồi Cũng liều sống thác tìm trời tự do…”
Đôi lòng nặng chí giang hồ Ngàn thu say bước trở về biển xanh. Đường xa lên thác xuống gành Ruộng đồng lưu luyến thị thành mến ưa.
Lệ đời tràn ngập hồn thơ Bao phen lũ hận bẻ bờ đau thương. Gió ngang, thuyền ngược trăm đường Đồng Nai hoà Thái Bình Dương dâng trào.
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa (Lê Thị Ý)
Ði trên đường phố Sài Gòn Lòng nghe rạo rực tâm hồn trẻ thơ Cuộc tình ướt át năm xưa Em mười tám tuổi tóc vừa chấm vai Chuông nhà thờ đổ ngân dài Người về nắng cháy, hoa cài áo xanh. Uy nghi trong bước quân hành Dịu dàng êm ái, ân tình xa xôi. Chiều nay ngang chỗ anh ngồi, Tượng người lính đã mất ngôi bao giờ Nghĩa trang quân đội bụi mờ Tiếc thương đẹp ý bài thơ cho người. Tan hàng còn nắm xương phơi Và trong ân oán, xác trôi ngược dòng. Quê hương khói lửa cay nồng, Quê hương sau trận chiến, đồng cỏ xanh. Bước trên đường phố một mình Nhớ đường Thiện Thuật mối tình dở dang Vô tình đạp chiếc lá vàng Tiếng khô khan vỡ thời gian chuyển hình.
Thơ Lục Bát Về Đồng Nai: Tình Quê Hương Đong Đầy
Thể thơ lục bát truyền thống được sử dụng để diễn tả tình yêu quê hương Đồng Nai một cách nhẹ nhàng, sâu lắng.
Biên Hòa (Nguyễn Liên Phong)
Biên Hoà tiếng gọi Đồng Nai, Tục kêu Nồng Nại giọng sai gần gần. Cao hoàng thâu phục Phú Xuân, Nhờ nơi Lộc Dã binh hưng hiển tài. Lộc Dã nghĩa là Đồng Nai, Theo đường quãng hạt dặm dài tâm tâm. Của nhờ tài mộc sơn lâm, Đá xanh sỏi núi cà hằm cả hang. Thường năm thường lấy muôn ngàn.
Sanh sanh hoá hoá lợi càng hóa sanh. Ra công rẫy ruộng thâu thành, Bắp khoai mía đậu để dành đủ tiêu. Mía đường vật cũng khá nhiều, Bưởi ngon ngọt với trà tiêu mọi loài. Cau khô thuốc súc dầu chai, Thịt rừng thời có hươu nai thường thường. Mười tổng đất đặng bề trường, Châu Thành thiết lập quan đường nghiêm trang. Chỉnh tề bên niết bên phan.
Bực tiền cẩn đá đại giang thuỷ triều. Phố phường vừa đủ không nhiều, Vật ăn cũng ít mỹ miều thanh tân. Dân cư phong tục kiệm cần, Hễ nơi trù mật là gần thị thôn. Đường Sứ, Đồng Váng, Đồng Môn, Bến Gỗ, Bến Cá, Chợ Đồn, Chợ Dinh. Đồng Môn, Bà Ký, rất xinh, Vườn Cau mịch mịch tươi xanh cả ngàn.
Ta Lại Sông Ray Ơi (Nguyễn Nguyên Phượng)
Về đây cứ ngỡ tình cờ Mười lăm năm. Cuộc hẹn hò vẫn xanh Sông Ray nắng, bụi đất lành Vượt cầu, băng suối mà thành quê hương Nông trường Một còn mờ sương Áo trắng bay quyện trống trường lan xa Ngã Tư bè bạn cùng ta Tầng cao. Trang mộng mở ra bầu trời Những cánh chim mạnh nhịp đời Như trong cổ tích chan ngời dấu yêu Những chiều Cống Lở mưa xiêu Cuộn tràn Suối Đá cũng liều xe bon Đêm hồng Hội trại dập dờn Tiếng ca em ngọt còn hơn rượu tình Cuộc cờ xe, pháo rập rình Được, thua sảng khoái quên mình gian nan Lại mùa phượng náo nức sang Ve ngân li biệt cho bàng hoàng đau Dòng trôi sinh tử về đâu? Có chăng tri kỉ bền lâu với đời… Ta lại về – Sông Ray ơi Tươi nguyên thương nhớ đầy vơi hẹn hò…
Xa Lộ Biên Hòa (Minh Sơn Lê)
Trời xanh như thuở xưa nào Không mưa mà… mắt giọt nào thấm qua! Khi ngang xa lộ Biên Hoà Vắng pho tượng lính buồn nhoà mi cay
Tháng Ba nắng khóc trên cây Vắng Anh… nhìn cỏ quanh đây thật buồn! Thời gian non nước đau mòn Còn ai đâu nữa giữ hồn quê hương?
Tôi đi một bóng trên đường Hỏi thăm cây cỏ quê hương chỗ nào? Lòng sao bỗng thấy nghẹn ngào Tay lau hạt bụi rớt vào hư vô!
Em đi xa bến xa bờ Thềm sương trăng ấy bây giờ nhớ ai? Một mình nên lạnh bàn tay Còn thương hơi ấm bờ vai nhu mì
Bây giờ thôi chẳng còn chi Mượn thơ lục bát đi đi về về Vì thơ ta đã ước thề Còn thơ lục bát ta thì còn nhau…
Biên Hòa (Lê Tuấn Đạt)
Biên Hòa có núi Bửu Long Có Cù lao Phố bên dòng Đồng Nai Tân Phong đường xuống Trảng Dài Ai về Dốc Sỏi chiều nay thì về Cầu Gành nghiêng bóng chiều quê Tân Lân đền cũ câu thề còn ghi Dùng dằng nửa ở nửa đi Nửa say Long Ẩn, nửa si Tân Triều Thành Kèn mưa nắng đã nhiều Tiếng xưa giờ đã phong rêu phủ mờ Dốc xưa hò hẹn đợi chờ Ai qua Kỷ Niệm còn mơ Ngô Quyền Nhớ người từ độ bén duyên Người từ phương ấy ngựa thuyền tới đây Sông núi ấy, nước non này Là do Nam Bắc chung tay mà thành Quê hương ngọn nước trong lành Phù sa vun đắp cho mình với ta Đất đai sinh nghĩa đậm đà Yêu nhau từ bưởi đơm hoa đến giờ Biên Hòa, hay một bài thơ Để người xa xứ đến giờ còn thương Dẫu ta đi khắp ngàn phương Cả đời ta vẫn vấn vương tình mình Mối tình mãi mãi nguyên trinh Sáng tươi như buổi bình minh ban đầu.
Về Đồng Nai (Ngô Quốc Việt)
Đi xa mới thấy nhớ quê Hôm nay ta lại đi về quê ta Ta đi trong buổi chiều tà Chạy theo năm mốt phải qua Long Thành
Ven đường cây trái tươi xanh Nhà cao cửa rộng.. mọc nhanh thật mà Đi nhanh cho đến Biên Hòa Tên cũ vốn được gọi là Trấn Biên
Trăm năm văn hiến đất hiền Khi xưa thủ phủ toàn miền phía nam Biên Hòa, Thống Nhất, Trảng Bom Xuôi theo lộ một hòm hòm bốn mươi
Long Khánh thị xã vẫy cười Tượng đài chiến thắng sáng ngời trong đêm Lật từng trang sử ra xem Mười hai ngày đánh vang rền chiến công
Xuân Lộc đang lúc mưa giông Mưa giăng phủ lối cánh đồng xa xa Nửa đêm mới bước tới nhà Ta về với mẹ với cha ta rồi.
Về Với Đồng Nai (Thiên Ân)
Quê em ở tận Đồng Nai Miền Đông đất đỏ những ngày chiến tranh Hai mùa mưa nắng, trôi nhanh Chép câu duyên nợ, cho thành tình yêu
Cảnh quan hùng vĩ bấy nhiêu Đá Ba Chồng,đứng trông chiều trơ gan Rồi sang ngọn núi Chứa Chan Con đường dốc đá, thở than ai hoài?
Cát Tiên chim chóc muôn loài Thiên nhiên bứt phá cho đời nét xinh Thú hoang đêm vắng, rập rình Hoang sơ lạ lẫm thắm tình duyên quê
Bửu Long một thoáng ,tìm về Nước Hồ Long Ẩn tràn trề bờ vui Tây Đô sinh thái, vẽ vời Tâm hồn thư giãn chân trời bình yên
Anh mê đắm đuối Giang Điền Gót chân thoăn thoắt ru mềm môi nhau Thác Mai nắng xuống gội đầu Phân vân đôi mắt nhìn lâu trong chiều
Mời anh ăn bưởi Tân Triều Mận roi An Phước đăm chiêu mơ màng Long Thành bò sữa tiếng vang Chôm chôm Long Khánh, vị càng xốn xang
Nhâm nhi ly đế, hát tràn Ấm êm Bến Gỗ nhẹ nhàng tỉnh, say Một lần lại ghé Đồng Nai Gió chiều rụng cánh, mắt ai gieo tình?
Cô Gái Đồng Nai (Bàng Bá Lân)
Em là con gái Đồng Nai Hàm răng em trắng, khổ người em duyên Em cười, em nói hồn nhiên Tình em như trái sầu riêng đậm đà Ta về ta nhớ đêm qua… Nhớ ai nhớ cả món quà Đồng Nai Món quà ai gởi cho ai Kèm theo thăm hỏi đôi lời thương thương Yêu em, yêu cả con đường Đưa ta về chốn ruộng vườn phì nhiêu Cần Thơ, Rạch Giá, Bạc Liêu Rằng thương rằng nhớ rằng yêu lạ lùng Cô em má đỏ hồng hồng Buông xuôi bán ngược, có chồng hay chưa? Xe đò ai đón ai đưa? Mà em đi sớm về trưa một mình Em cười, ô, xỉnh xình xinh Hỏi em, em chỉ lặng thinh… mỉm cười.
Thơ Ngắn Về Đồng Nai: Cảm Xúc Cô Đọng
Những dòng thơ ngắn gọn, súc tích nhưng vẫn chứa đựng những cảm xúc sâu lắng về Đồng Nai.
Đàn Đá Bình Đa (Trần Ngọc Tuấn)
Lặng im một góc bảo tàng Bình Đa một thoáng giữa ngàn cổ xưa Ngỡ đàn tàn nhịp nắng mưa Chợt trong thớ đá nhặt thưa luân hồi.
Đồng Nai (Trần Ngọc Tuấn)
Người xưa cuốc gió bừa mây Cho con cháu gặt bông say mùa vàng Người xưa phát cỏ khẩn hoang Đào kinh khơi tắc dựng làng lập quê Người xưa gươm khắc lời thề Tình son nghĩa sắt đề huề anh em Đồng Nai con nước êm đềm Còn nghe vó ngựa gõ thềm sông xanh.
Biên Hòa (Nguyên Long)
Sông Phố, Cù Lao ấy thuở xa Xứ bưởi lừng danh đất Biên Hòa Bửu Long thấp thoáng rồng ẩn hiện Châu Thới ung dung ngọc một tòa Đồng Nai ghềnh đá ngăn tàu giặc Dốc Sỏi hồn thiêng máu chan hòa Sân trường phượng đỏ miên man nhớ Ngô Quyền áo trắng tuổi mơ hoa.
Rừng Cao Su Xuân Lộc (Trần Ngọc Tuấn)
Mùa đông Lá rụng Người giống thế Mà đừng phải thế! Rừng cao su Vắt kiệt máu mình Rồi lặng lẽ… Người giống thế Mà đừng phải thế!
Khúc Qua Sông Biên Hòa (Minh Hạ)
Sông và phố chẳng cách ngăn Tình như đã thấm, muộn mằn gì đâu Trăng lên lặng lẽ đỉnh đầu Sóng đêm sóng sánh một màu dịu êm Mới hay nào phải một đêm Trăm năm duyên ấy đã nêm chặt rồi
Vịnh Núi Bửu Long (Huỳnh Liên)
Hòn núi con con đẹp thế à Đá kia ai sắp ngẫm tài ba? Hàm long đồi cũ rồng in nét Bạch hổ hang xưa cọp lẩn xa Khúc vịnh quanh co hình rắn lộn Đầu cành thánh thót tiếng chim ca Giang sơn một bức tranh xinh xắn Hòn núi con con đẹp thế à!
Em!!! (Lê Vinh Nội Vũ)
Cô gái Đồng Nai Em đang xa Với miệt mài nhớ, quên Yêu đi! Động sóng lòng lên Mình so sánh thử chông chênh kiểu gì? Thiên di, điểm ấy thiên di Bao giờ có một lần đi, bao giờ?
Chờ Duyên (Lê Vinh Nội Vũ)
Tự nhiên nhớ một câu hò Em treo bến Hạ duyên do năm nào Đồng Nai sông nước xôn xao Câu hò tiềm ẩn cuộc chao đảo tình…
Đang mùa má thắm môi xinh Chiều bến Hạ đã thình lình tiễn đưa Vấy bao nhiêu dạ cho vừa Duyên trời lơ lửng đong đưa duyên mình
Ấy là thái thậm duyên xinh Hay là cực bĩ duyên tình xưa nay? Hò ơi… sông nước vơi đầy Trời chiều bến Hạ giăng mây đợi chờ…
Người Tạc Tượng Đá Ở Bửu Long (Trần Ngọc Tuấn)
Người chân đất tạc rồng bay Một đời lặng lẽ nắng ngày sương đêm Mai hóa đất dưới cỏ mềm Hồn còn cậy đá gánh thêm nợ trần.
Đồng Nai Nguồn Cội (Đặng Hoàng Vũ)
Hàng Gòn – Cẩm Mỹ nên thơ. Cái Lăng – Nhơn Trạch một bờ gốm xinh. Phú Hòa – Xuân Lộc chí tình. Ai đi đến đó rượu bình say mê.
Vè Về Đồng Nai: Nét Văn Hóa Dân Gian Độc Đáo
Vè là một loại hình diễn xướng dân gian độc đáo, thường được sử dụng để kể chuyện, châm biếm hoặc đơn giản là để giải trí. Những bài vè về Đồng Nai cũng mang trong mình những giá trị văn hóa đặc sắc như vậy.
Vè Bài Tới
Nghe vẻ nghe ve, Nghe vè bài tới Cơm chưa lập xới Trầu chửa kịp têm Tao đánh ba đêm Thua ba tiền rưỡi Về nhà chồng chửi: “Thằng Móc, thằng Quăn, Đánh sao không ăn Mà thua lắm bấy?” Tui lấy tiền cấy Cho đủ mươi ngày Bảy Thưa, Bảy Dày Cùng là Ngạt kéo
Vè Chợ
Nghe vẻ nghe ve Nghe vè cái chợ Sáng mơi xách rổ Đi giáp một vòng Hàng hóa mênh mông Kêu bằng Chợ Lớn Thiên hạ phát ớn Là chợ Bình Đông Ấm bụng no lòng Kêu bằng Chợ Gạo Thiệt là huyên náo Là chợ Bến Thành Xúm nhau giựt giành Là chợ Bến Tranh Ăn ở hiền lành Đi chợ Thủ Đức
Những câu ca dao về Đồng Nai, những bài thơ, bài vè đã góp phần tạo nên một bức tranh văn hóa đa dạng và phong phú về vùng đất này. Chúng ta hãy cùng nhau trân trọng và gìn giữ những giá trị văn hóa truyền thống tốt đẹp này.