Câu chuyện về một buổi gặp gỡ tình cờ, một tài năng piano trẻ tuổi, và một bài hát mang nỗi niềm “Bên đời Hiu Quạnh” đã khơi gợi những cảm xúc sâu lắng.
Diệu hẹn Mai đến nhà để giới thiệu Tuấn Mạnh, một nghệ sĩ piano tài năng. Tiếc rằng, Mai không thể đến kịp buổi trưa. May mắn thay, Tuấn Mạnh đã quay lại vào buổi chiều và tiếng đàn của anh đã khiến Mai xúc động. Sự kết hợp giữa Beethoven, Diễm Xưa và Ngẩu Nhiên trong tiếng đàn của Tuấn Mạnh thật sự độc đáo.
Sau buổi biểu diễn, Mai đã đề nghị Tuấn Mạnh soạn một bản hòa âm cho bài hát “Bên Đời Hiu Quạnh”, bởi vì câu hát “lòng chợt bình yên mà sao buồn thế” đã chạm đến trái tim cô.
Bài viết này, Tống Mai dành tặng cho Diệu và “cái khung trời bình yên mà sao buồn thế” muôn thuở. Lời cảm ơn chân thành gửi đến Nguyên Huệ vì bài viết ý nghĩa đúng ngày giỗ Trịnh Công Sơn, cảm ơn Diệu đã giới thiệu Tuấn Mạnh, và đặc biệt, cảm ơn Tuấn Mạnh vì tài năng âm nhạc tuyệt vời. Mong rằng Tuấn Mạnh sẽ không quên soạn một hòa âm cho “Bên Đời Hiu Quạnh”.
Nguyên Huệ đã viết một bài cảm nhận sâu sắc về “Tâm Ngộ” qua “Bên Đời Hiu Quạnh” của Trịnh Công Sơn. Bài hát được sáng tác năm 1970, mang một nỗi buồn man mác nhưng giai điệu lại khá vui tươi, một sự đối lập đầy thú vị.
“Bên Đời Hiu Quạnh” là hành trình tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn. “Tôi” luôn mơ về quê nhà, nơi có những ký ức êm đềm. Tuy nhiên, khi chạm tay vào niềm mơ ước đó, “lòng thật bình yên mà sao buồn thế”. Bởi lẽ, hạnh phúc và đau khổ luôn song hành, càng mong cầu, níu kéo thì càng khổ đau.
Rồi đến lúc cần phải xa rời cảm xúc, cắt lìa những tham luyến trói buộc. “Tôi” đã khóc vì luyến tiếc, vì cảm giác mất mát những tình cảm, ước mơ. Phân vân giữa tham muốn lòng mình và tâm chân thật, “tôi” trôi đi giữa dòng đời, lạc vào vùng trời xa lạ.
Trong tuyệt vọng, “tôi” lững thững đi vào cõi khác, từ bỏ thực tại, lìa bỏ bản thân. Trong mông lung của tiềm thức, “tôi” đã để lại những khắc khoải về những ước mơ tan dần, dửng dưng trước những đau thương.
Nhưng rồi, những nghẹn ngào câm nín khổ đau bấy lâu trong tâm thức giờ đây thay thế bằng niềm vui sảng khoái vỡ bờ. “Tôi” đã thấy ánh sáng mặt trời như chưa bao giờ thấy. Đau khổ, hạnh phúc đến rồi đi, tâm không bám víu, tìm kiếm. Không nỗi buồn, niềm vui nào vĩnh cữu. Đó là ánh sáng mà “tôi” đã thấy khi dứt bỏ thân này không nuối tiếc. Khi buông xả là lúc “Tâm Ngộ”.
Nguyên Huệ đã kết luận rằng, giai điệu vui tươi trong nhạc phẩm “Bên Đời Hiu Quạnh” thể hiện niềm vui của sự hạnh phúc bừng lên khi “Tâm Ngộ”. Nhưng buồn thay, Tâm chơn thật, vô tư, thanh tịnh vẫn mãi “hiu quạnh” bên đời trong khi con người mãi u mê đi tìm kiếm nó giữa lòng đời đầy tham lam và đố kỵ. Một nghịch lý của thế gian. “Bên đời hiu quạnh” không chỉ là một bài hát, mà còn là một trạng thái tâm hồn, một nỗi niềm tìm kiếm sự bình yên giữa cuộc đời đầy biến động.