“Bài Thơ Khi Mẹ Vắng Nhà” gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc chân thật, giản dị về tình mẫu tử thiêng liêng và sự trưởng thành của những đứa con. Đó là nỗi nhớ nhung da diết khi thiếu vắng bàn tay chăm sóc của mẹ, đồng thời là sự cố gắng, nỗ lực để san sẻ gánh nặng gia đình, thể hiện lòng biết ơn sâu sắc.
Khi mẹ đi vắng, ngôi nhà bỗng trở nên trống trải, thiếu vắng tiếng nói cười quen thuộc. Thay vào đó là sự im lặng, là nỗi nhớ nhung len lỏi vào từng góc nhỏ.
Tuy vậy, vắng mẹ, những đứa con lại trở nên đảm đang, tháo vát hơn. Chúng tự giác làm những công việc nhà, từ luộc khoai, giã gạo, thổi cơm đến nhổ cỏ vườn, quét sân quét cổng.
Từng công việc, dù nhỏ bé, đều chứa đựng tình yêu thương và mong muốn được san sẻ gánh nặng với mẹ. Đó là cách những đứa con thể hiện lòng biết ơn đối với những hy sinh thầm lặng của mẹ.
Khi mẹ trở về, nhìn thấy những thành quả lao động của con, niềm vui và hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Mẹ cảm nhận được sự trưởng thành, sự hiểu chuyện của con, đồng thời cũng thấy ấm lòng vì những nỗ lực của con để giữ gìn tổ ấm gia đình.
“Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!” – Lời khen ngợi của mẹ là nguồn động viên lớn lao, giúp những đứa con thêm cố gắng, nỗ lực hơn nữa. Tuy nhiên, trong lòng con vẫn luôn day dứt một nỗi niềm:
“Không mẹ ơi! Con đã ngoan đâu
Áo mẹ mưa bạc màu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan!”
Những dòng thơ cuối thể hiện sự trăn trở, day dứt của con khi chưa thể đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục của mẹ. Con nhận ra những vất vả, hy sinh mà mẹ đã âm thầm gánh chịu, và mong muốn được san sẻ, được báo đáp công ơn đó.
“Bài thơ khi mẹ vắng nhà” không chỉ là một bài thơ về tình mẫu tử, mà còn là một bài học về sự trưởng thành, về lòng biết ơn và trách nhiệm của mỗi người con đối với gia đình. Bài thơ khơi gợi những cảm xúc sâu lắng trong lòng người đọc, nhắc nhở chúng ta về tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho chúng ta, và về trách nhiệm của chúng ta trong việc báo đáp công ơn đó.