Trong kho tàng văn học Việt Nam, những vần thơ viết về mẹ luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim mỗi người. Bài thơ “Mẹ” của Trần Quốc Minh, với bút pháp giản dị mà sâu lắng, đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ tần tảo, giàu đức hi sinh, trở thành một phần ký ức tuổi thơ của biết bao thế hệ.
Lặng rồi cả tiếng con ve,
Con ve cũng mệt vì hè nắng oi.
Nhà em vẫn tiếng ạ ời,
Kẽo cà tiếng võng mẹ ngồi mẹ ru.
Lời thơ mở đầu bằng âm thanh quen thuộc của mùa hè, tiếng ve kêu râm ran. Nhưng ngay sau đó, sự ồn ào của thiên nhiên nhường chỗ cho sự tĩnh lặng, sự yên bình trong không gian gia đình. Tiếng võng kẽo cà, tiếng ru hời của mẹ trở thành âm thanh chủ đạo, xoa dịu cái nóng bức của mùa hè, mang đến giấc ngủ ngon cho con.
Lời ru có gió mùa thu,
Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa gió về.
Những ngôi sao thức ngoài kia,
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con.
Hình ảnh bàn tay mẹ quạt nan, mang theo làn gió mát lành xua tan đi cái nóng bức, được tác giả miêu tả thật tinh tế. Không chỉ là hành động chăm sóc đơn thuần, đó còn là tình yêu thương, sự hy sinh thầm lặng của mẹ dành cho con. Mẹ thức khuya, dậy sớm, lo lắng cho con từng bữa ăn, giấc ngủ, mong con khôn lớn nên người.
Đêm nay con ngủ giấc tròn,
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.
Câu thơ cuối cùng khép lại bài thơ bằng một hình ảnh so sánh thật đẹp và ý nghĩa: “Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.” Mẹ không chỉ là người sinh ra ta, nuôi dưỡng ta mà còn là nguồn động viên, là sức mạnh tinh thần, là điểm tựa vững chắc để con vững bước trên đường đời. Tình mẹ bao la như biển Thái Bình, chở che con qua bao sóng gió.
Bài thơ “Mẹ” của Trần Quốc Minh là một khúc ca êm đềm, giản dị mà sâu lắng về tình mẫu tử thiêng liêng. Bài thơ không chỉ là lời tri ân sâu sắc của tác giả dành cho mẹ mà còn là lời nhắc nhở mỗi chúng ta hãy luôn trân trọng, yêu thương mẹ khi còn có thể. Bởi mẹ là ngọn gió mát lành, là bến đỗ bình yên cho con suốt cuộc đời.