Hành trình du học, đặc biệt là ở một đất nước xa lạ như Mỹ, không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Đằng sau những thành công mà người ngoài nhìn thấy, là cả một quá trình nỗ lực, cố gắng và đôi khi là cả những giọt nước mắt. Bài viết này chia sẻ về một năm đầu tiên đầy thử thách của tôi trên đất Mỹ, và những bài học tôi đã rút ra được trên con đường chinh phục ước mơ.
Với nhiều người, có lẽ tôi là một người may mắn. Từ Việt Nam sang Mỹ du học, vừa viết lách trên mạng, vừa tốt nghiệp Thạc sĩ chỉ trong một năm. Rồi lại may mắn nhận được học bổng Tiến sĩ. Nhưng “may mắn” ấy, thực tế, là kết quả của những tháng ngày miệt mài, không ngừng nghỉ.
Khởi Đầu Đầy Hoài Bão
Tháng 8/2013, tôi đến Mỹ với bao ước mơ ấp ủ. Tuy nhiên, thực tế tài chính và học bổng có hạn buộc tôi phải hoàn thành chương trình Thạc sĩ trong vòng một năm. So với nhiều bạn bè, tôi không có nhiều thời gian để vừa học, vừa làm, vừa khám phá cuộc sống. Nhưng tôi không nản lòng, bởi được đi học đã là một niềm hạnh phúc lớn lao.
Những Khó Khăn Ban Đầu
Tháng 9 và tháng 10/2013 là khoảng thời gian đầy khủng hoảng. Rào cản ngôn ngữ, sự khác biệt văn hóa, và sự nghi ngờ từ giảng viên khiến tôi cảm thấy chông chênh. Thầy hướng dẫn thậm chí còn khuyên tôi bỏ lớp Giáo dục Mỹ và khuyên tôi nên về nước một thời gian rồi hẵng nộp Tiến sĩ.
Tuy nhiên, tôi không cho phép mình gục ngã. Thời gian có hạn, tôi phải tập trung vào những điểm mạnh của bản thân và tiến về phía trước. Tôi phải học từ 4-5 lớp mỗi học kỳ, vừa học vừa viết luận văn tốt nghiệp. Bên cạnh đó, tôi còn phải làm quen với cuộc sống mới, bạn bè mới, tự lo việc ăn uống, sinh hoạt.
Vượt Qua Nỗi Sợ Hãi
Tháng 11 và tháng 12/2013, khi vừa ổn định cuộc sống, tôi lại phải đối mặt với áp lực nộp hồ sơ Tiến sĩ. Điều này đồng nghĩa với việc tôi cần có thư giới thiệu từ các giáo sư, trong khi tôi mới chỉ học được 3 tháng.
Tôi còn nhớ sự sợ hãi khi phải mở lời xin thư giới thiệu. Nhưng thật bất ngờ, tất cả các giáo sư đều đồng ý viết thư, và họ còn dành cho tôi những lời khen ngợi mà tôi chưa từng biết đến. Ngay cả thầy hướng dẫn, người từng khuyên tôi bỏ lớp, cũng phải thốt lên: “Tôi nghĩ em là người làm bất kỳ điều gì cũng sẽ được!”
Những lời động viên ấy tiếp thêm cho tôi sự tự tin. Tuy nhiên, tôi vẫn phải đối mặt với những kỳ thi chuẩn hóa đầy áp lực. TOEFL hết hạn, GRE điểm thấp cần thi lại. Cùng lúc đó, tôi còn 4 bài cuối kỳ và nhiều dự án nhỏ cần hoàn thành. Đó là một khoảng thời gian vô cùng bận rộn, áp lực và khó khăn.
Tôi nhớ như in cái đêm sau khi thi TOEFL xong, tôi gọi điện về cho mẹ và bật khóc. Mẹ tôi động viên rằng, tiền bạc không quan trọng bằng việc tôi có muốn buông tay hay không. Lời động viên của mẹ là động lực để tôi tiếp tục chiến đấu.
Đêm đó, mùa đông ở Philly, trời rất lạnh, tuyết rơi phủ kín con đường. Tôi cảm thấy cô đơn và tủi thân. Nhưng khi ngồi xuống ghế đá để bình tĩnh lại, tôi nhận ra rằng nếu tôi từ bỏ ước mơ của mình, tôi cũng sẽ từ bỏ cơ hội giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn được đi học. Chính suy nghĩ đó đã giúp tôi tiếp tục thi GRE và hoàn thành hồ sơ nộp học.
Chạm Đáy Và Vươn Lên
Tháng 1 đến tháng 3/2014, tôi vừa đợi kết quả nộp hồ sơ, vừa học tiếp học kỳ 2. Tôi đã gần hoàn thành toàn khóa học với GPA 4.0 và nộp luận văn Thạc sĩ được đánh giá cao.
Nhưng cũng trong thời gian này, nhiều chuyện không may ập đến. Tôi liên tiếp nhận được thư từ chối từ các trường, bà nội qua đời, tôi bị thất lạc hành lý, rồi bị ốm. Có những lúc tôi cảm thấy như mình đã chạm đáy.
Tuy nhiên, mỗi khi tôi cảm thấy mình rơi xuống, lại có những bàn tay chìa ra giúp đỡ. Và mỗi lần như vậy, tôi lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Tìm Kiếm Cơ Hội
Tháng 4 và tháng 5/2014, gần như tuyệt vọng về chương trình Tiến sĩ, tôi bắt đầu tìm kiếm cơ hội việc làm. Việc tìm việc ở Mỹ đầy áp lực. Để giúp bản thân và các bạn sinh viên quốc tế khác, tôi lập ra một câu lạc bộ trong trường.
Thật bất ngờ, những mối quan hệ từ câu lạc bộ này đã mang đến cho tôi một công việc nghiên cứu với một giáo sư trong trường. Công việc này không chỉ giúp tôi giải quyết vấn đề tài chính mà còn mang lại cho tôi kinh nghiệm và sự tự tin.
Đúng lúc đó, tôi nhận được tin có học bổng toàn phần ở một trường mới. Cảm giác lớn nhất lúc ấy không phải là vui sướng tột độ, mà là “an toàn”. Sau những tháng ngày chông chênh, cuối cùng tôi cũng đã tìm được một điểm tựa vững chắc.
Về Đích
Tháng 5 đến tháng 8/2014, tôi vừa cố gắng hoàn thành chương trình Thạc sĩ, vừa đi làm, vừa chuẩn bị giấy tờ nhập học. Mặc dù khó khăn, nhưng tôi cảm thấy mọi việc đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tôi đã hoàn thành 2 bài cuối kỳ trong vòng 2 ngày, một điều mà tôi chưa từng nghĩ mình có thể làm được. “Bạn sẽ ngạc nhiên về điều mà bạn làm được trong áp lực thời gian và tiền bạc,” câu nói của một giáo sư đã trở thành hiện thực.
Bài Học Về Con Đường
Đến bây giờ, khi nhìn lại một năm vừa qua, tôi vẫn cảm thấy “toát mồ hôi hột”. Nhưng tôi biết ơn cuộc sống vì luôn có gia đình, bạn bè và những người yêu thương bên cạnh. Thành công, dù lớn hay nhỏ, luôn đi kèm với những chông gai.
Điều quan trọng nhất không phải là ước mơ lớn hay nhỏ, mà là dám đương đầu để biến ước mơ thành sự thật. Nếu tôi làm được, bạn cũng sẽ làm được!