Anton Ego, nhà phê bình ẩm thực sắc sảo trong Ratatouille, đã để lại những dòng suy ngẫm sâu sắc về sự thay đổi, tài năng và cả những định kiến. Những lời nói này, vang vọng từ quá khứ, lại trở nên vô cùng ý nghĩa trong hiện tại.
“Theo nhiều cách khác nhau, công việc của một nhà phê bình rất dễ dàng. Chúng tôi ít khi liều lĩnh, nhưng lại hay được hưởng một vị trí cao hơn so với những người đã cống hiến cả công việc và bản thân họ trước sự phán xét của chúng tôi. Chúng tôi phát triển lẫy lừng nhờ những lời chỉ trích tiêu cực sắc bén, vốn là thứ gây nhiều hứng thú khi viết và đọc.”
Những lời này phơi bày sự thật trần trụi về một nghề nghiệp, nơi sự phán xét dễ dàng hơn nhiều so với sự sáng tạo. Nhưng Anton Ego không dừng lại ở đó. Ông tiếp tục chia sẻ về một sự thật cay đắng: “Trong bản thiết kế vĩ đại của vạn vật, những thứ bình thường vụn vặt khéo lại có nhiều ý nghĩa hơn lời chỉ trích của bọn tôi dành cho chúng.”
Sự thừa nhận này mở ra một góc nhìn mới, rằng những điều nhỏ bé, giản dị đôi khi lại chứa đựng giá trị lớn lao hơn những lời phê bình đao to búa lớn. Và quan trọng hơn, nó dẫn đến một sự thay đổi trong chính con người Anton Ego.
“Tuy nhiên, cũng có khi một nhà phê bình thực sự làm liều một điều gì đó, đó là ra mặt khám phá và bảo vệ “cái mới”. Thế giới thường không nể nang gì những tài năng mới và những sáng tạo mới. Những người mới rất cần bạn bè.”
Đây là bước ngoặt quan trọng. Từ một người chỉ trích, Anton Ego “become” (trở thành) một người ủng hộ, một người bảo vệ cái mới. Ông nhận ra tầm quan trọng của việc khuyến khích và hỗ trợ những tài năng mới, những sáng tạo đột phá. Bởi vì thế giới này, vốn dĩ, không phải lúc nào cũng công bằng với những điều mới mẻ.
Sự thay đổi này đến từ trải nghiệm thực tế: “Đêm qua, tôi đã trải nghiệm một điều mới mẻ tận cùng: một bữa ăn đặc biệt bất ngờ xuất phát từ một nơi đặc biệt. Thậm chí, nếu chỉ nói cả bữa ăn và vị đầu bếp tạo ra nó đã thách thức định kiến của tôi về nấu ăn thì còn là một cách nói thô thiển. Họ đã làm tôi rung động đến tận cốt tuỷ của mình.”
Bữa ăn đặc biệt đó, được tạo ra bởi một đầu bếp đặc biệt, đã làm thay đổi hoàn toàn định kiến của Anton Ego. Nó khiến ông phải nhìn nhận lại những gì mình đã từng tin tưởng. Nó khiến ông “become” (trở thành) một con người khác.
Sự thay đổi này còn thể hiện rõ hơn qua sự thay đổi trong cách ông nhìn nhận về câu nói nổi tiếng của Đầu bếp Gusteau: “Trong quá khứ, tôi không thèm giấu giếm thái độ khinh thường đối với slogan nổi tiếng của Đầu bếp Gusteau tài ba, rằng “Ai cũng có thể nấu ăn”. Nhưng rồi chỉ đến bây giờ tôi mới thực sự hiểu ý của ông ấy.”
Anton Ego đã “become” (trở thành) người hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói đó. Ông hiểu rằng, không phải ai cũng có thể trở thành một nghệ sĩ lớn, nhưng một nghệ sĩ vĩ đại có thể đến từ bất cứ đâu. Điều quan trọng không phải là xuất thân, mà là tài năng và đam mê.
“Thật khó để tưởng tượng một xuất thân khiêm tốn hơn của thiên tài hiện đang nấu ăn tại nhà hàng Gusteau’s, kẻ mà theo quan điểm của tôi thì không kém cạnh gì những đầu bếp xuất sắc nhất Pháp Quốc. Tôi sẽ sớm trở lại Gusteau’s, với khát khao được ăn nhiều hơn nữa.”
Sự thay đổi của Anton Ego là minh chứng cho sức mạnh của trải nghiệm, của sự cởi mở và của khả năng chấp nhận những điều mới mẻ. Từ một nhà phê bình khắt khe, ông đã “become” (trở thành) một người ủng hộ nhiệt thành, một người tìm kiếm và trân trọng những tài năng tiềm ẩn. Quá khứ có thể định hình chúng ta, nhưng chính sự thay đổi trong hiện tại mới quyết định tương lai. Và sự thay đổi của Anton Ego đã tạo ra một tương lai tươi sáng hơn cho cả nền ẩm thực Pháp.