Âm nhạc có thể mang đến vô vàn cung bậc cảm xúc: vui tươi, buồn bã, lãng mạn, ru ngủ, rùng rợn, chữa lành – tất cả hòa quyện vào nhau. Nhưng bản chất của âm nhạc là gì? Một số người định nghĩa âm nhạc là sự sắp xếp nghệ thuật của âm thanh theo thời gian. Tai của chúng ta diễn giải những âm thanh này thành lớn hoặc nhỏ, cao hoặc thấp, nhanh và ngắn, hoặc chậm và mượt mà. Những âm thanh này cần phải tiếp tục trong một khoảng thời gian theo một khuôn mẫu nào đó để trở thành âm nhạc.
Âm nhạc, giống như ngôn ngữ, là một hình thức giao tiếp độc đáo của con người. Cũng như ngôn ngữ, có rất nhiều loại hình âm nhạc khác nhau. Tại Bắc Mỹ, mọi người nghe nhạc jazz, rock, cổ điển, dân gian, đồng quê và nhiều loại nhạc khác. Mỗi loại nhạc có các quy tắc riêng và “nói” với chúng ta theo cách riêng của nó.
Những gì chúng ta nghĩ là âm nhạc phụ thuộc vào nơi chúng ta sống. Những gì người Mỹ quen nghe có thể nghe lạ tai đối với một người từ một nền văn hóa khác và ngược lại. Nó thậm chí có thể không giống như âm nhạc. Ở Indonesia, các dàn nhạc gamelan chơi nhạc trên cồng, trống và xylophone. Đây không phải là những nhạc cụ bạn thường thấy trong một dàn nhạc điển hình ở Bắc Mỹ.
Ngày nay, thông tin liên lạc hiện đại giúp chúng ta có thể nghe nhạc từ khắp nơi trên thế giới. Âm nhạc từ một nơi trên thế giới ảnh hưởng đến âm nhạc từ một nơi khác. Ví dụ, âm nhạc gamelan từ Indonesia đã ảnh hưởng đến các nhà soạn nhạc người Mỹ thế kỷ 20 như John Cage. Điều này cho thấy sự giao thoa văn hóa và ảnh hưởng của âm nhạc truyền thống đến các thể loại âm nhạc hiện đại, mở rộng biên giới sáng tạo và thử nghiệm.
Không ai biết chắc chắn khi nào âm nhạc bắt đầu. Có lẽ khi mọi người đang làm việc, họ bắt đầu hát hoặc ngâm nga để công việc diễn ra nhanh hơn. Những người lặp đi lặp lại các động tác – hái cây trồng hoặc chèo thuyền, chẳng hạn – có thể hát hoặc ngâm nga theo nhịp điệu của công việc. Ví dụ, người da đỏ Navajo có những bài hát xay ngô. Nhiều nền văn hóa đã phát triển các bài hát lao động.
Theo thời gian, mọi người đã phát triển các nhạc cụ. Họ có thể bắt đầu bằng cách vỗ tay và giậm chân. Gậy và các vật thể có tiếng xào xạc có thể đã thay thế cơ thể người như những nhạc cụ ban đầu. Cả nhạc cụ và âm nhạc đều trở nên phức tạp hơn theo thời gian. Điều này phản ánh sự tiến bộ của xã hội và nhu cầu biểu đạt nghệ thuật ngày càng tăng của con người.
Ngày nay, nhiều nền văn hóa chia âm nhạc thành nhạc nghệ thuật và nhạc của nhân dân. Nhạc nghệ thuật, mà chúng ta gọi là nhạc cổ điển, phức tạp hơn nhạc của nhân dân – nhạc dân gian và nhạc phổ biến. Nhạc nghệ thuật thường khó viết và biểu diễn hơn. Các nhạc sĩ biểu diễn nó cần rất nhiều đào tạo. Phong cách phổ biến và dân gian thường dễ sáng tạo, biểu diễn và hiểu hơn. Tuy nhiên, tất cả các thể loại âm nhạc đều có giá trị riêng và đóng góp vào sự phong phú của di sản văn hóa nhân loại.
Ludwig van Beethoven, một trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất trong lịch sử, đã sinh ra tại Bonn, Đức năm 1770. Ông là một hình mẫu tiêu biểu của nhạc nghệ thuật, với những tác phẩm phức tạp và đầy cảm xúc đòi hỏi trình độ kỹ thuật cao từ người biểu diễn. Âm nhạc của Beethoven đã vượt qua các rào cản văn hóa và thời gian, trở thành nguồn cảm hứng cho hàng triệu người trên khắp thế giới.