When Did You Last Ride a Bike?

Bạn có còn nhớ cảm giác tự do khi đạp xe dạo chơi, không vướng bận mục tiêu nào ngoài niềm vui thuần túy? Khi nào thì đạp xe chỉ còn là chuyện tập thể dục, tiết kiệm tiền, mặc đồ bó sát và so kè thứ hạng trên Strava? Phải chăng chúng ta đã quên mất niềm vui giản dị mà chiếc xe đạp mang lại? Trong những ngày tháng bộn bề lo toan này, lẽ nào ta không nên tìm lại cảm giác vô tư lự thuở nào?

Ngày bé, tôi đạp xe không biết mệt quanh khu nhà, hết đường lớn ngõ nhỏ. Cứ chiều đến là lại cùng đám bạn đạp xe đến tối mịt. Có lần, mải mê vui đùa, tôi đâm sầm vào xe khác, bay cả người lên rồi rụng mất hai cái răng cửa. Mọi chuyện chỉ ổn hơn khi người lớn tìm thấy răng của tôi để sáng hôm sau tôi còn có tiền từ bà tiên răng.

Lớn hơn một chút, tôi lại mê mẩn chiếc BMX của một người bạn, đạp hàng giờ trong lòng sông cạn trơ đáy, nơi trở thành đường trượt bán nguyệt lý tưởng.

Tôi mua lại chiếc Raleigh Chopper cũ của một cậu bạn khác và tập bốc đầu xe cho đến khi gãy ghi đông.

Năm 13 tuổi, mẹ mua cho tôi chiếc xe đua Dawes Lightning mới toanh, và tôi dành phần lớn thời gian để lượn lờ cùng bạn bè.

Rồi tôi lớn lên. Tôi bỏ xe đạp xó một thời gian dài. Đến tuổi 30, tôi mới mon men mua một chiếc xe đạp leo núi, đi off-road với em trai một lần, đạp xe đi làm một lần rồi lại thôi.

Sang tuổi 40, tôi sắm một chiếc xe đạp “xịn” hơn, chiếc Orbea mà tôi vô cùng yêu thích. Nó đẹp, nhanh và tôi đã cùng nó chinh phục không ít dặm đường. Nó tốt, nó vui, nhưng vẫn có gì đó hơi nghiêm túc.

Trẻ con 9 tuổi không “nghiêm túc”. Chúng chỉ có “vui” thôi. Vui không giới hạn. Vui không hối tiếc. Vậy nên, khi muốn tham gia vào thế giới của con trai, tôi đã mua một chiếc xe đạp leo núi cũ để cùng con vui vẻ. Và niềm vui ấy đang dần “lây” sang tôi.

Tối hôm qua. Trời vẫn còn sáng, chúng tôi vừa ăn pizza xong. Tôi bảo con, “Đi đạp xe một vòng đi con!”

“Vâng ạ!” con đáp rồi bỏ máy Nintendo xuống.

Chúng tôi bắt đầu trên những con đường mòn trong công viên. Chúng tôi cúi người luồn qua những cành liễu rủ xuống đường. Chúng tôi trò chuyện đủ thứ chuyện trên đời. Chúng tôi đến một ngọn đồi nhỏ gần nhà văn hóa, nơi mà lần nào đi qua con cũng đòi lao xuống, hoặc lăn xuống nếu không có xe.

“Con sẽ chạy thật nhanh rồi nhảy khỏi cái gò kia nha ba. Ba xem con này!” con nói.

Tôi xem con biểu diễn rồi cũng thử làm theo. Trông tôi thật buồn cười. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi đang vui mà.

Chúng tôi chơi ở đó một lúc lâu. Rồi chúng tôi đạp xe về nhà, vừa đi vừa trò chuyện, cười đùa, nghịch ngợm như mọi khi.

Đó là một buổi tối thật tuyệt vời. Và tôi muốn thử thách bạn, hỡi độc giả thân mến. Nếu bạn có xe đạp hoặc có một đứa trẻ để đạp xe cùng, hãy ra ngoài ngay đi, hoặc tốt hơn là ngay bây giờ, và đạp xe, chỉ để cho vui thôi, không vì mục đích nào khác.

Và hãy trở về với một nụ cười trên môi.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *