Con Khướu Sổ Lòng: Giữa Tự Do và Tổ Ấm

Tạo hóa ban cho loài chim đôi cánh để bay lượn, khám phá bầu trời bao la. Thế nhưng, không phải chú chim nào cũng có cơ hội tung cánh tự do. Câu chuyện về con khướu sổ lồng dưới đây là một minh chứng.

Nhà tôi có nuôi một con khướu trong một chiếc lồng tre chạm trổ tinh xảo, mái lồng như mái đình thu nhỏ. Bên trong còn có ba lọ sứ để đựng thức ăn, nước uống. Lồng chim được treo ở mảnh vườn trên cao, nơi có phong lan và cây cảnh bao quanh, tránh được mưa nắng. So với những con chim khác, cuộc sống của nó chẳng khác nào tiên cảnh.

Con khướu nhà tôi không có vẻ ngoài lộng lẫy. Lông nó một màu đen tuyền, trên đầu có một chóp lông trắng như một ông già lụ khụ đội mũ. Nhưng ông bác tôi, một người sành chim, đã khẳng định: “Đừng thấy vậy mà chê. Nghe nó hót rồi biết”. Quả thật, tiếng hót của nó vừa vui tươi, vừa da diết, xua tan mệt mỏi sau những ngày làm việc vất vả.

Con khướu của tôi không biết nói, và tôi cũng không muốn dạy nó nói. Bởi lẽ, những con chim biết nói chỉ nhại lại tiếng người một cách vô nghĩa. Tôi thích tiếng hót tự nhiên của nó hơn, tiếng hót cất lên từ trái tim của một con chim.

Điều đặc biệt là, mỗi khi tiếng đàn piano vang lên, con khướu lại xòe cánh múa, hót theo điệu nhạc. Dáng vẻ lụ khụ thường ngày biến mất, thay vào đó là một vũ công lộng lẫy. Cả nhà tôi đều thích thú vây quanh ngắm nhìn nó. Con khướu đã trở thành một phần không thể thiếu trong gia đình, mang lại niềm vui cho mọi người.

Một buổi chiều, thằng út tôi chạy ra đón tôi, hốt hoảng báo tin: “Ba ơi! Chim bay rồi.” Thì ra, con khướu đã sổ lồng. Tôi chạy lên mảnh vườn treo, chỉ còn lại chiếc lồng trống. Lòng tôi cũng trống rỗng theo.

Sáng hôm đó, thằng lớn tôi sơ ý mở hết cửa lồng, khiến con khướu bay vút lên trời cao. Đêm đó, cả nhà ai cũng cảm thấy thiếu vắng tiếng hót quen thuộc. Thằng út tôi còn lo lắng cho con khướu giữa trời mưa gió.

Nhưng rồi, buổi chiều hôm sau, tiếng hót của con khướu vang lên từ vòm lá cây sao trước nhà. Nó đã quay về! Cả nhà reo lên vui mừng. Tôi lại nghĩ đến những đứa con đi lạc, hối hận tìm về nhưng không dám bước vào nhà.

Thằng lớn mang lồng ra treo trên cành cây, nhử con khướu. Cuối cùng, nó cũng sà vào lồng. Cả nhà tôi vỡ òa trong niềm vui.

Mọi người đưa ra nhiều lý do cho sự trở về của con khướu. Có người bảo nó quen với cái lồng, người thì nói do nó thích nước đường. Riêng tôi, tôi nghĩ có lẽ cái lồng đã giam hãm đôi cánh nó quá lâu, khiến nó cảm thấy cô đơn và nhỏ bé giữa bầu trời bao la.

Một lần nữa, con khướu lại sổ lồng. Lần này, cả nhà không còn lo lắng như trước. Chúng tôi tin rằng nó sẽ quay về. Và đúng như vậy, nó lại sà vào lồng.

Nhưng đến một buổi chiều, khi con khướu đang lao xuống lồng, một tiếng hót lạ vang lên từ bầu trời. Đó là tiếng hót của một con chim mái. Con khướu bỗng dừng lại, ưỡn người bay lên, cùng con chim lạ lượn vòng trên bầu trời.

Chiều hôm sau, thằng lớn lại treo lồng ra, nhưng con khướu không về nữa. Lần này, nó đã có đôi cánh của tình yêu, đôi cánh ấy đã đưa nó đến với tự do đích thực.

Tôi biết, con khướu sẽ không bao giờ quay trở lại chiếc lồng nữa. Vì nó là chim, và chim thì phải bay. Con khướu sổ lồng đã tìm thấy hạnh phúc thực sự của mình.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *