Biên độ nhiệt là sự khác biệt giữa nhiệt độ cao nhất và thấp nhất trong một khoảng thời gian nhất định. Đại dương có biên độ nhiệt nhỏ hơn lục địa vì một số lý do chính, liên quan đến tính chất vật lý của nước và sự khác biệt trong cách chúng tương tác với năng lượng mặt trời.
Một trong những yếu tố quan trọng nhất là nhiệt dung riêng của nước. Nước có nhiệt dung riêng cao hơn nhiều so với đất. Điều này có nghĩa là nước cần hấp thụ một lượng nhiệt lớn hơn để tăng một độ C so với đất. Ngược lại, nước cũng mất nhiều nhiệt hơn để giảm một độ C. Do đó, nhiệt độ của đại dương biến đổi chậm hơn so với nhiệt độ của lục địa.
Sự lưu thông và pha trộn cũng đóng một vai trò quan trọng. Nước trong đại dương liên tục lưu thông theo chiều ngang và chiều dọc, do gió, dòng hải lưu và sự khác biệt về mật độ. Sự lưu thông này giúp phân phối nhiệt đều hơn trong toàn bộ khối nước, ngăn chặn sự tích tụ nhiệt cục bộ và giảm thiểu sự biến động nhiệt độ. Trong khi đó, đất đá trên lục địa không có khả năng lưu thông và pha trộn nhiệt tốt như vậy.
Khả năng xuyên thấu của ánh sáng mặt trời cũng khác nhau giữa đại dương và lục địa. Ánh sáng mặt trời có thể xuyên sâu vào nước, làm nóng một lớp nước dày hơn. Trong khi đó, ánh sáng mặt trời chỉ có thể làm nóng bề mặt của đất. Điều này có nghĩa là nhiệt lượng được phân tán trên một thể tích lớn hơn trong đại dương, dẫn đến sự tăng nhiệt độ chậm hơn và giảm nhiệt độ chậm hơn.
Cuối cùng, sự bay hơi của nước cũng góp phần làm giảm biên độ nhiệt của đại dương. Khi nước bay hơi, nó hấp thụ nhiệt từ môi trường xung quanh, làm mát bề mặt nước. Quá trình này diễn ra mạnh mẽ hơn ở đại dương so với lục địa, giúp điều hòa nhiệt độ của đại dương.
Tóm lại, đại Dương Có Biên độ Nhiệt Nhỏ Hơn Lục địa Vì nước có nhiệt dung riêng cao, có sự lưu thông và pha trộn liên tục, ánh sáng mặt trời có thể xuyên sâu vào nước, và quá trình bay hơi diễn ra mạnh mẽ. Những yếu tố này kết hợp lại làm cho nhiệt độ của đại dương ổn định hơn so với nhiệt độ của lục địa.