Chứng kiến chín con Du Diên khổng lồ cuộn tròn quanh bệ quan tài dưới đáy khe nứt, dù chúng bất động, ai nấy đều cảm thấy áp lực vô hình, mặt mày trắng bệch, lùi dần về sau, tay lăm lăm vũ khí.
Chuyên gia Hoa kiều trấn an: “Đừng quá căng thẳng, đang mùa đông, nhiệt độ thấp, Du Diên đang ngủ đông, không dễ đánh thức đâu.”
A Ninh phản bác: “Không dễ nhưng không phải không thể. Với chúng, chúng ta chẳng khác nào món ăn nhẹ ngon lành trong giấc ngủ đông.”
Bàn Tử lại manh động: “Kệ mẹ nó tỉnh hay không, tao bò qua, dí súng vào đầu bắn cho mấy phát, to gấp mười cũng chết, xem cái tên Vạn Nô Vương chui lên từ lòng đất kia là người hay quái vật.”
Phan Tử vội ngăn: “Không được! Nhớ lời Thuận Tử không? Du Diên chết đánh thức đồng bọn đang ngủ đông. Khe nứt này nối liền Trường Bạch Sơn, biết bao nhiêu con Du Diên? Để con lớn hơn ra báo thù thì xong.”
Tôi giơ ống nhòm hồng ngoại, muốn nhìn kỹ lại. Du Diên khổng lồ, biết đâu là hóa thạch sâu bọ cổ đại, khó tin chúng còn sống. Qua ống nhòm, tôi thấy trên bức phù điêu sau quan tài có chữ Nữ Chân mà trước đó không thấy rõ, lòng chợt phấn khích.
Phù điêu chứa nhiều chữ, nơi tập trung nhiều chữ thường có thuyết minh. Công trình Uông Tạng Hải ít chữ, ở đây lại quá nhiều, rất có thể đây là tiểu sử quý giá của chủ nhân ngôi mộ, hé lộ “Vân đỉnh Thiên Cung Thuyết Minh”.
Tôi kéo người biết chữ Nữ Chân trong đội A Ninh, đưa ống nhòm nhờ đọc.
Anh ta nhìn một hồi, bối rối nói rằng ký tự giống chữ Nữ Chân nhưng không phải, là loại chữ khác cùng hệ ngôn ngữ, tạm thời không biết là gì.
Tôi hụt hẫng, thầm chửi: Vạn Nô Vương quá xảo quyệt, không để lại manh mối.
Uông Tạng Hải mưu mô tính toán cực đoan, ở đây hai mươi năm, trực tiếp cải tạo lăng mộ cổ đại, vẫn không khám phá ra bí mật trọng tâm mà triều đại Vạn Nô cố tình che giấu. Vạn Nô Vương tạo ra chướng ngại không thể vượt qua cho Uông Tạng Hải, huống chi là chúng tôi – những kẻ chỉ hành động dựa trên phỏng đoán.
Tiếc là hòa thượng Hoa không ở đây. Hắn nghiên cứu chuyên sâu lĩnh vực này nhiều năm, với cách suy nghĩ mà người khác không có, có lẽ còn có thể đưa ra vài ý kiến hữu ích về “vân đỉnh thiên cung thuyết minh”.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy không đúng, nếu hòa thượng Hoa cũng ở đây, tình thế phức tạp đến mức tôi khó lòng kiểm soát nổi.
Tâm trí tôi rối bời. Đang mải suy nghĩ thì tôi nghe thấy Phan Tử gọi: “Bàn Tử? Anh làm nổi không đấy, hay để tôi làm?”
Tôi ghét nhất là nghe Phan Tử gọi tên Bàn Tử, tim tôi khẽ giật thót. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Bàn Tử và tên người Đức, Kirk, đã trèo lên một sợi xích, cẩn thận bước lên phía trên bệ quan tài. Bàn Tử đang buộc dây thừng quanh eo, có lẽ định làm như Tom Cruise, thả xuống theo dây, treo lơ lửng phía trên quan tài, mà những người khác lại không hề ngăn cản, thậm chí còn chỉ dẫn vị trí cho Bàn Tử.
Tôi hỏi A Ninh chuyện gì đang xảy ra, có phải họ đang muốn xem Cửu Long Hý Bàn Châu không?
A Ninh đáp: “Không sao đâu, thông thường cách này sẽ không làm bọn Du Diên thức giấc, hơn nữa, tôi vừa phát hiện ra đuôi của chúng đã bị xích vào các cọc đá dưới đài bằng xích đồng, phạm vi di chuyển của chúng rất hạn chế, chỉ có người đi bộ đến gần mới gặp nguy hiểm. Họ đến đây đều muốn xem trong quan tài của Vạn Nô Vương có gì, giờ tìm được rồi mà không xem thì ai cũng không thể chịu được.”
Tôi nói, cho dù Bàn Tử có xuống được, cũng không thể mở nổi nắp đá khổng lồ của quan tài, cô chỉ định xem anh ta làm trò thôi. A Ninh đáp: “Anh ta không định mở nắp quan tài, mà đang cài móc mở quan tài vào khe nắp. Chúng tôi sẽ treo một ròng rọc vào một trong các xích đồng phía trên, rồi dùng nó để kéo nắp quan tài lên.”
Tôi cảm thấy rất bất an. A Ninh vẫn đang thực hiện nhiệm vụ của công ty, tìm kiếm thứ gì đó trong quan tài. Dù đã đến mức này, cô ta vẫn chưa từ bỏ. Mặc dù tôi không biết cô ta đang tìm gì, nhưng tôi không nghĩ có thứ gì đáng giá hơn mạng sống. Hơn nữa, trên bệ quan tài có rất nhiều xích đồng, khi thiết kế, chắc chắn Uông Tạng Hải đã lường trước thủ đoạn này, nên mới không cần phòng bị gì bên trên. Bàn Tử ngốc nghếch làm tiên phong, chắc là muốn kiếm chác gì đó khi mở quan tài, tôi phải ngăn anh ta lại.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Kirk, Bàn Tử đang chỉnh tư thế cho cú nhảy bungee của mình, thấy Kirk nhảy còn nhanh hơn anh ta, tôi lập tức sững người, không biết làm gì. Đột nhiên, Bàn Tử cũng bị nhấc lên không trung, tay chân múa may loạn xạ rồi lao thẳng xuống dưới. May mà anh ta có buộc dây, khi đầu gần chạm vào quan tài thì dây căng ra, kéo anh ta lại, ngay phía dưới anh ta là xác của Kirk.
Tôi suýt ngất xỉu, cảnh tượng này quá quái dị, chẳng lẽ có thứ gì đó trên xích đã đẩy họ xuống?
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng hét lên với Phan Tử, người vẫn đang đứng đơ bên cạnh: “Bắn pháo sáng! Mọi người cầm vũ khí lên!”
Mọi người lập tức tỉnh táo lại, không ai còn kịp lo cho Bàn Tử nữa. Phan Tử bắn một quả pháo sáng lên không trung, nó nổ tung. Chúng tôi lập tức thấy vô số bóng đen lượn quanh trên đầu, vài con đã treo ngược trên những sợi xích, tò mò quan sát những kẻ xâm nhập tổ của chúng như những sinh vật kỳ lạ.
Hóa ra là những con chím đó đã âm thầm trở về tổ từ lúc nào không hay. Thậm chí tôi còn thấy vài con trong số chúng đang tha theo cái gì đó ở trên trời, rõ ràng là đã bắt được con mồi. Tôi vội giơ tay ra hiệu cho mọi người, những ai đã sẵn sàng nổ súng, tuyệt đối đừng bắn.
Những con chim này mù dở, dưới ánh sáng mạnh như vậy, chúng không thể nhìn thấy chúng tôi. Nhưng chúng lại rất nhạy với âm thanh. Chính vì chúng tôi đã bắn súng ở tiền điện mà rất nhiều chim từ bốn phía lao tới. Rõ ràng những sinh vật sống trong miệng núi lửa ngầm này đã thích nghi hoàn toàn với cuộc sống trong bóng tối.
Tôi bảo đừng bắn, đừng bắn, nhưng vẫn có người bắn. Không chỉ một phát, mà là cả một loạt đạn. Tiếng súng vang vọng khắp đáy khe núi trống trải, vang dội như sấm. Lập tức, cả bầu trời trở nên hỗn loạn, vô số bóng đen lượn quanh rồi lao xuống.
Tôi tức giận quay lại xem ai là tên khốn không nghe lệnh, nhận ra Bàn Tử đang cố leo lên dây thừng trên đỉnh của tảng đá. Khẩu M16 của Kirk đã bị anh ta cướp lấy, lúc ấy, anh ta đang điên cuồng xả đạn vào quan tài phía dưới. Tôi nhìn kỹ lại, phát hiện ra không biết từ khi nào chiếc quan tài khổng lồ của Vạn Nô Vương đã mở ra một khe hở, ba cánh tay màu tím xanh, chú ý là ba cánh tay, từ trong quan tài thò ra ngoài. Những móng tay dài ngoằng của chúng vung vẩy trong không trung, như muốn chụp lấy Bàn Tử đang ở phía trên.