Việc “Practice The Piano” (luyện tập piano) thường xuyên có thể là một thử thách, đặc biệt đối với những người có lịch trình bận rộn. Tuy nhiên, vẫn có nhiều cách để duy trì đam mê và nâng cao kỹ năng chơi đàn, ngay cả khi bạn có ít thời gian.
Trước khi có con, tôi thường xuyên đến phòng tập piano. Nhưng khi cuộc sống có thêm thành viên mới, mọi thứ thay đổi.
Những ngày đầu sau khi con gái chào đời, tôi dành toàn bộ thời gian để chăm sóc con và vợ. Việc “practice the piano” trở nên xa xỉ. Thay vào đó, tôi sáng tác những giai điệu ngẫu hứng để dỗ dành con, gõ nhịp điệu trên bàn ăn, hoặc ngân nga những giai điệu quen thuộc.
Sau hai tuần, khi mẹ tôi đến giúp đỡ, tôi mới có cơ hội chạm vào phím đàn. Tôi chơi lại một vài bản nhạc, trong đó có “Une Larme” của Modest Mussorgsky.
Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Đêm đó, cổ tay và cẳng tay tôi đau nhức, tê buốt. Tôi phải tạm dừng việc “practice the piano” trong vòng bốn tuần.
Sáu tuần sau, tôi lại có thể “practice the piano” hai lần trong tuần. Thật ngạc nhiên là tôi không bị “cóng” tay như mình nghĩ. Có lẽ việc ngẫu hứng âm nhạc đã giúp tôi duy trì sự linh hoạt.
Một buổi tối, khi vợ tôi đang tắm, tôi bế con gái trên tay và chơi đàn. Tôi chơi các gam và hợp âm bằng tay trái để thu hút sự chú ý của con.
Con bé bị mê hoặc trong khoảng ba phút. Ba phút là một khoảng thời gian dài đối với trẻ sơ sinh.
Khi con gái được bốn tháng tuổi, tôi cho con nghịch các phím đàn. Con bé dùng tay đập vào các phím đàn, tạo ra những âm thanh lớn.
Sáu tháng tuổi, tôi vẫn dùng âm nhạc để dỗ dành con vào cuối ngày. Con bé có một danh sách phát nhạc Spotify với những giai điệu quen thuộc. Con bé cười mỗi khi nghe bài “Your Song” của Elton John. Khi tôi có thời gian “practice the piano”, con bé nằm chơi dưới sàn và “hưởng ứng” bằng những tiếng bi bô vui vẻ.
Khi con gái biết bò, con bé bò đến chỗ các pedal của đàn piano và liếm chúng. Mỗi khi tôi chơi Chopin, con bé lại chui xuống ghế để xem chân tôi làm gì với những cần gạt tròn tròn đó.
Chín tháng tuổi, cổ tay trái của tôi bắt đầu đau. Tôi tự hỏi liệu có phải do gần đây tôi tập các quãng tám bằng tay trái trong chương đầu tiên của bản “Moonlight Sonata” của Beethoven hay không. Tuy nhiên, có lẽ nguyên nhân là do tôi phải bế con và vác đồ nặng thường xuyên hơn.
Một buổi chiều, tôi bế con lên ghế piano và cho con xem bản nhạc “Moonlight Sonata”. Tôi chơi phần tay phải, còn tay trái ôm con. Con bé chăm chú nhìn vào bản nhạc.
Giờ đến lượt con bé chơi. Con bé vẫn dùng tay trái đập mạnh vào các phím đàn, còn tay phải ấn các phím một cách thận trọng hơn.
Chúng tôi có thể chưa đạt được giấc mơ thành lập một ban nhạc gia đình, nhưng ít nhất chúng tôi cũng đang dần tiến gần hơn đến mục tiêu đó. Điều quan trọng là phải bắt đầu từ đâu đó. Việc “practice the piano” không chỉ là luyện tập kỹ thuật, mà còn là chia sẻ niềm đam mê âm nhạc với những người thân yêu.