Sự trỗi dậy mạnh mẽ của các nền kinh tế Đông Á, đặc biệt là Hàn Quốc, Đài Loan, Hong Kong và Singapore, đã tạo nên một “điều kỳ diệu” kinh tế, thu hút sự chú ý của toàn thế giới. Trong đó, câu hỏi đặt ra là quốc gia nào ở Đông Nam Á đã vươn lên trở thành “con rồng” nổi trội nhất, và bài học nào có thể được rút ra cho Việt Nam trên con đường phát triển?
Chỉ trong vòng ba thập kỷ kể từ những năm 1980, Hong Kong, Singapore, Hàn Quốc và Đài Loan đã vượt qua đói nghèo, bất ổn chính trị và thất nghiệp để trở thành những đầu tàu kinh tế của châu Á.
Đầu tiên phải kể đến Hàn Quốc với “Kỳ tích sông Hán” và thời kỳ công nghiệp hóa thần tốc diễn ra từ giữa thế kỷ XX đến đầu thế kỷ XXI. Hàn Quốc chỉ mất một nửa thời gian để chuyển mình từ nước nông nghiệp lạc hậu trở thành cường quốc công nghiệp so với các quốc gia khác. Đây cũng là quốc gia châu Á thứ hai trong lịch sử có nền kinh tế đạt tới ngưỡng phát triển, chỉ sau Nhật Bản.
Trước đó Hàn Quốc là một trong những quốc gia nghèo nhất thế giới với thu nhập bình quân đầu người vỏn vẹn 64 USD/năm. Đến năm năm 2022, GDP của Hàn Quốc ước tính là 1,6733 nghìn tỷ USD, đứng thứ 13 trên thế giới. Thậm chí năm 2018, GDP của Hàn Quốc đã lọt vào top 10, đứng thứ 4 châu Á.
Năm 2020, kinh tế Hàn Quốc tăng trưởng cao thứ ba trong Nhóm các nền kinh tế phát triển và mới nổi hàng đầu thế giới (G20), sau Trung Quốc và Thổ Nhĩ Kỳ, kết quả khả quan nhất trong số các nước phát triển nhóm G20.
Ngoài ra, đất nước này đứng thứ 6 thế giới về dự trữ ngoại hối, và đứng thứ 2 về ngành công nghiệp đóng tàu với hai nhà sản xuất bán dẫn hàng đầu là Samsung Electronics và Hynix chiếm gần 50% thị trường toàn cầu.
Chính những cải cách mạnh mẽ khiến Hàn Quốc trở thành một cường quốc về công nghiệp và dịch vụ. So với 3 con rồng khác, không ngoa khi nói Hàn Quốc chính là anh cả.
Tiếp đến là Đài Loan với sự lớn mạnh sau khi vượt qua cuộc khủng hoảng tiền tệ châu Á năm 1999. Trong khi cả thế giới đang lao đao thì Đài Loan nhanh chóng hồi phục với GDP tăng 11% năm 2010 và 5% trong năm 2011. Nhiều tên tuổi lớn hàng đầu của thế giới như TSMC là ông vua ngành bán dẫn. Foxconn là ông trùm chế tạo smartphone.
China Steel thuộc top đầu ngành thép đều nằm trong tay Đài Loan. Ngoài ra, Đài Loan còn nổi tiếng với cơ khí chính xác, 3Dm robot, trí tuệ nhân tạo đi kèm hệ thống sinh thái phụ trợ sống động. Đài Loan vẫn là một trong số hiếm hoi các nền kinh tế tăng trưởng dương trong bối cảnh kinh tế thế giới bị thiệt hại nặng nề vì Covid-19.
Cùng chung cảnh ngộ đi lên từ chiến tranh và chia cắt, 10 năm kể từ khi trở về với Trung Quốc Hong Kong phải đối mặt nhiều thách thức.
Trong bối cảnh đó chính quyền Đặc khu Hong Kong đã phải áp dụng hàng loạt biện pháp kiềm chế sự xuống dốc của kinh tế. Dần dần từ quý hai năm 1999, kinh tế Hong Kong đã được hồi phục, năm 2000, GDP của Hong Kong đã tăng trưởng 10,2%.
Kinh tế Hồng Kông hiện nay theo GDP danh nghĩa ước tính đạt mức 373 tỷ USD, tuy không được xếp hạng chính thức nhưng vẫn là nền kinh tế lớn trong top 30 thế giới, thu nhập bình quân đầu người đạt mức 48,517 USD/người, xếp trong top 20 toàn cầu.
Cho đến năm 2016 tổng sản phẩm quốc nội của Hong Kong đạt 320 tỷ USD, tăng 81% so với năm 1997. Năm 2016, Hong Kong cũng trở thành thực thể kinh tế thương mại mậu dịch lớn thứ 7 toàn cầu. Hơn 700 công ty, tập đoàn tầm cỡ thế giới đặt trụ sở ở Hong Kong.
Trong vòng 28 năm liên tiếp. Hong Kong luôn giữ vững vị trí nền kinh tế tự do nhất thế giới. Vị thế của Hong Kong với tư cách là trung tâm tài chính hàng đầu thế giới ngày một được khẳng định.
Cuối cùng là con rồng duy nhất không thuộc khu vực Đông Bắc Á, Singapore từ quốc gia phải đi nhập khẩu nước sạch vì lượng mưa quá thấp đã vươn mình trở thành một trong số các quốc gia giàu có nhất thế giới.
Theo Tổ chức Hợp tác và Phát triển kinh tế, tổng tài sản đến năm 2023 của Singapore vào khoảng 1,766 nghìn tỷ USD. Có thể nói từ nửa sau thế kỷ 20, Singapore đã dần trở thành quốc gia phát triển bậc nhất Đông Nam Á về mọi mặt.
Những năm 1960, 1,3 triệu dân Singapore sống tại các khu đất lấn chiếm, chưa kể đến hàng ngàn người khác phải sống trong khu nhà ổ chuột và các tòa nhà cũ đã xuống cấp.
Singapore liên tục thay đổi và phát triển để khẳng định bản thân trong vòng xoáy tăng trưởng kinh tế của thế giới. Vào giữa những năm 1960 và 1970, Singapore đã trở thành một trung tâm sản xuất chi phí thấp. Sau đó, đảo quốc tiến hành chuyển dịch cơ cấu vào ngành công nghiệp điện tử và sản xuất linh kiện bán dẫn khi các trung tâm sản xuất chi phí thấp khác ở châu Á bắt đầu xuất hiện.
Trong thời gian 1960 – 2014, GDP Singapore tăng từ 0,7 tỷ USD lên tới 307,86 tỷ USD, tức tăng gần 440 lần; GDP đầu người từ 428 tăng lên tới 56.264 USD (số liệu của Singapore Department of Statistics), luôn là một trong 10 nước có GDP bình quân đầu người cao nhất thế giới.
Bình quân GDP tính trên đầu người của Singapore luôn nằm trong top 5 thế giới lên đến mức 55.000 USD/người (chỉ đứng sau 2 quốc gia là Qatar và Luxembourg). Đây cũng là một trong số các quốc gia có ít tham nhũng nhất trên thế giới với môi trường pháp lý nổi tiếng minh bạch.
Cần nói thêm rằng, Singapore có dân số thua kém nhiều thành phố của các nước khác nhưng sở hữu nền kinh tế mở, năng động bất nhất thế giới. Từ giữa thập niên 80 trở lại đây Singapore là trung tâm tài chính thứ tư của thế giới sau New York, London và Tokyo.
Singapore được ví như “con đại bàng tài chính phương Đông”, trung tâm dịch vụ, thương mại và là thị trường trao đổi ngoại tệ bậc nhất toàn cầu. Trên trường quốc tế, tiếng nói của đảo quốc nhỏ bé được đánh giá chẳng thua kém bất cứ cường quốc nào.
Sự lớn mạnh của Hong Kong, Singapore, Hàn Quốc và Đài Loan từng khiến thế giới phải nói chuyện nhiều về cách mà họ thay đổi cả một nền kinh tế để đi lên trở thành các ông lớn của thế giới. Nhìn sâu vào các số liệu kinh tế, ta sẽ thấy rõ cách những thành tựu và kết quả vượt bậc mà các quốc gia này đạt được. 4 nền kinh tế có dân số khác nhau, cơ cấu kinh tế khác nhau, hệ thống chính trị khác nhau, xương sống khác nhau nhưng vẫn có rất nhiều điểm chung.
Mặc dù thời đại của 4 “con rồng” châu Á được cho là đã qua nhưng sức mạnh đáng gờm và vai trò quan trọng trong thị trường tài chính nói riêng và nền kinh tế toàn cầu nói chung vẫn còn nguyên.
Với Việt Nam tham vọng “hóa rồng” dường như vẫn còn rất cháy bỏng, bởi lẽ về nguồn lực con người, nguồn lực xã hội và ý chí chính trị, xét ở tiềm năng, không thể nói Việt Nam có gì thua kém. Do đó việc Việt Nam trong tương lai sẽ trở thành một “con rồng châu Á” là điều không quá viển vông. Đặc biệt khi mới đây dự báo cả năm tăng trưởng GDP của Việt Nam đạt khoảng 5,8% năm 2023 (theo ADB dự báo tháng 9/2023), cao nhất khu vực Đông Nam Á.
Theo Giáo sư Layne Hartsell tại Viện châu Á, các yếu tố như đầu tư quốc tế, phát triển công nghệ, lực lượng lao động trong nước và hệ thống chính sách xã hội là chìa khóa giúp một nền kinh tế bật lên vị thế hàng đầu. Đối chiếu với 4 “con rồng” châu Á ta có thể nhận thấy rõ điều đó.
Xuất khẩu cũng là khía cạnh được các “con rồng” châu Á xem trọng. Singapore là một ví dụ với chiến lược xuất khẩu rất thông minh với một lộ trình rõ ràng, đi từ xuất khẩu nguyên liệu, khoáng sản, sang xuất khẩu sản phẩm có hàm lượng lao động lớn, và cuối cùng là xuất khẩu sản phẩm có hàm lượng công nghệ cao.
Một đặc điểm chung có thể thấy trong quá trình phát triển thần tốc của 4 “con rồng” châu Á chính là chú trọng vào giáo dục và thu hút nhân tài. Singapore là ví dụ cụ thể nhất với nền giáo dục được đánh giá hàng đầu thế giới.
Tại Đài Loan, giáo dục nghề tại đã được triển khai từ trường trung học kỹ thuật, cao đẳng kỹ thuật cho tới các trường đại học công nghệ và khoa học. Cứ gần 5 sinh viên trong số 10 sinh viên trung học là đăng kí vào trường cao đẳng nghề.
Hàn Quốc cũng dành 20% chi tiêu của chính phủ dành cho giáo dục, đa dạng mô hình đào tạo. Nội dung giáo dục tập trung vào phát triển khoa học công nghệ và kiên định mục tiêu cải thiện chất lượng giáo dục với kế hoạch và tầm nhìn xa, cử người giỏi ra nước ngoài học tập làm chủ công nghệ.
Từ hình mẫu của 4 “con rồng” châu Á, Việt Nam cũng đã có những hướng đi đúng đắn như đẩy mạnh xuất khẩu, mở cửa nền kinh tế và quan tâm đến giáo dục nước nhà.
Nhìn nhận và đúc kết bài học kinh nghiệm từ các nền kinh tế lớn của châu Á, cụ thể là Hong Kong, Singapore, Hàn Quốc và Đài Loan là những gì Việt Nam đã và sẽ làm trong tương lai. Việt Nam đang cất cánh và vẫn chưa mất cơ hội để hóa rồng.