Anh thanh niên trẻ tuổi đang miệt mài làm việc trên trạm khí tượng ở Sa Pa.
Anh thanh niên trẻ tuổi đang miệt mài làm việc trên trạm khí tượng ở Sa Pa.

Đóng Vai Anh Thanh Niên Trong Lặng Lẽ Sa Pa: Kể Lại Câu Chuyện Theo Cách Đặc Biệt Nhất

Trong vai một thanh niên làm công tác khí tượng trên đỉnh Yên Sơn (Sa Pa), tôi muốn chia sẻ câu chuyện về cuộc sống và những cuộc gặp gỡ đáng nhớ tại nơi “lặng lẽ” này. Cuộc sống của tôi không chỉ là những con số khô khan về thời tiết, mà còn là những khoảnh khắc ấm áp tình người.

Anh thanh niên trẻ tuổi đang miệt mài làm việc trên trạm khí tượng ở Sa Pa.Anh thanh niên trẻ tuổi đang miệt mài làm việc trên trạm khí tượng ở Sa Pa.

Tôi là một chàng trai hai mươi bảy tuổi, làm việc tại trạm khí tượng trên đỉnh Yên Sơn, nơi quanh năm mây phủ và gió rét. Công việc của tôi là đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động địa cầu để dự báo thời tiết. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng để có những con số chính xác, phục vụ sản xuất và chiến đấu, tôi phải đối mặt với nhiều khó khăn, đặc biệt là những đêm mưa bão, bão tuyết, khi phải thức dậy lúc một giờ sáng để làm nhiệm vụ.

Những ngày đầu lên đây, tôi thấy cô đơn và nhớ nhà da diết. “Thèm người” là cảm giác thường trực trong tôi. Để vơi đi nỗi nhớ, tôi thường tìm cách để những chiếc xe đi ngang qua dừng lại. Có lần, tôi còn lăn khúc gỗ ra giữa đường, chỉ để có cơ hội được trò chuyện với ai đó.

Rồi một ngày, bác lái xe quen thuộc đưa một đoàn khách lên thăm tôi. Đó là một bác họa sĩ già và một cô kỹ sư trẻ. Gặp được những người từ Hà Nội lên, tôi mừng rỡ vô cùng.

Tôi mời mọi người lên thăm nơi ở của mình. Ngôi nhà nhỏ đơn sơ, nhưng luôn được tôi giữ gìn sạch sẽ, gọn gàng. Bên cạnh công việc, tôi còn trồng hoa, đọc sách để cuộc sống thêm phần thú vị.

Khi cô kỹ sư bước vào, tôi hái tặng cô một bó hoa dơn, hoa thược dược đủ màu sắc. “Cô là cô gái đầu tiên từ Hà Nội lên thăm tôi trong bốn năm qua đấy,” tôi nói, giọng đầy phấn khởi.

Tôi tranh thủ kể cho mọi người nghe về công việc của mình. Về những khó khăn, vất vả, và cả niềm vui khi những con số mình thu thập được góp phần vào sự an toàn của mọi người.

Bác họa sĩ lắng nghe tôi kể chuyện, rồi bất ngờ đề nghị vẽ chân dung tôi. Tôi ngượng ngùng từ chối, vì nghĩ mình không xứng đáng. Tôi giới thiệu bác vẽ ông kỹ sư vườn rau ở Sa Pa, người đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu ra những giống rau mới, hay anh cán bộ nghiên cứu sét, người luôn sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm để tìm hiểu về hiện tượng tự nhiên kỳ thú này.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó mà đã đến lúc mọi người phải tạm biệt. Tôi vội chạy ra sau nhà, lấy mấy quả trứng gà tặng đoàn khách.

Khi chia tay, cô kỹ sư nhìn tôi, mỉm cười và nói: “Chào anh.” Ánh mắt cô dịu dàng, khiến tôi xao xuyến.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc. Tôi cảm thấy yêu thêm cuộc sống nơi “lặng lẽ” này, yêu những con người giản dị mà kiên cường, và yêu cả những khó khăn, thử thách mà mình phải đối mặt.

Dù cuộc sống còn nhiều vất vả, nhưng tôi tin rằng, với lòng yêu nghề và tinh thần trách nhiệm, tôi sẽ tiếp tục cống hiến sức mình cho đất nước. Và biết đâu, một ngày nào đó, tôi sẽ lại có cơ hội gặp gỡ những người bạn mới, lắng nghe những câu chuyện thú vị, và cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc đáng nhớ.

Tôi tin rằng, dù ở bất cứ nơi đâu, dù làm bất cứ công việc gì, nếu chúng ta sống hết mình, cống hiến hết mình, thì cuộc sống sẽ luôn có ý nghĩa. Và “lặng lẽ Sa Pa” sẽ mãi là một phần ký ức đẹp trong cuộc đời tôi.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *