Tro Tàn Rực Rỡ: Tuyển Tập Truyện Ngắn Đậm Chất Nguyễn Ngọc Tư

Tro Tàn Rực Rỡ Truyện Ngắn” của Nguyễn Ngọc Tư không chỉ là những câu chuyện, mà là những mảnh đời được khắc họa sắc nét bằng ngôn ngữ đậm chất miền Tây. Đó là những phận người nghèo khó, những cuộc đời chật vật, và cả những bi kịch âm ỉ cháy trong tâm hồn.

Lửa, một hình ảnh xuyên suốt trong các tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, không chỉ mang ý nghĩa hủy diệt mà còn là biểu tượng cho sự tái sinh, cho khát vọng được sống, được yêu thương, dù mong manh và le lói.

Câu chuyện về Nhàn và Tam là một ví dụ điển hình. Tam, người đàn ông liên tục đốt nhà mình trong cơn say, như muốn thiêu rụi những bất hạnh, những tủi hờn chất chứa. Nhàn, người vợ cam chịu, lặng lẽ dọn dẹp tro tàn, xây lại tổ ấm tạm bợ, và âm thầm chịu đựng những cơn giận vô cớ của chồng.

“Cô lại bỏ chị em con Tí để chạy lại đó? Đã nói rồi, hay ho gì mà nửa đêm lặn lội…”, chồng càu nhàu trong tiếng võng đưa kèn kẹt. Người vợ trong câu chuyện, một người hàng xóm chứng kiến hết lần này đến lần khác cảnh nhà Nhàn bị đốt, thấu hiểu hơn ai hết sự phức tạp trong mối quan hệ của họ.

“Nhàn không khóc đâu, tỉnh bơ luôn…”, chị đi dài xóm xin gạo, mót mớ củi ngoài sân nấu cơm. Ăn cái đã, rồi sống tiếp. Tam không bao giờ ăn cùng, anh không đói. No nê thỏa thuê, bụng căng đầy lửa, anh ngủ đến cả ngày sau. Sự cam chịu đến mức chai sạn của Nhàn khiến người đọc không khỏi xót xa. Nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy là một tình yêu thương âm thầm, một sự hy sinh lặng lẽ.

Nguyễn Ngọc Tư không né tránh những góc khuất của đời sống. Bà miêu tả chân thực những người đàn ông nghiện rượu, vũ phu, những người phụ nữ tảo tần, chịu thương chịu khó, những đứa trẻ lớn lên trong nghèo khó và thiếu thốn tình cảm.

“Phải khóc được thì tôi đâu có đốt nhà”, Tam phân trần, mặt hiền queo xẻn lẻn. Câu nói tưởng chừng vô lý ấy lại chứa đựng nỗi đau và sự bất lực của một con người. Tam đốt nhà không phải vì muốn phá hoại, mà vì không thể giải tỏa những cảm xúc tiêu cực trong lòng. Anh khao khát được thấu hiểu, được yêu thương, nhưng lại không biết cách thể hiện.

“Nhưng trong mắt Tam chỉ có đám cháy rực rỡ. Không có Nhàn.” Đây có lẽ là câu nói đau lòng nhất trong truyện. Nhàn đã hy sinh cả cuộc đời mình cho Tam, nhưng anh lại không hề nhận ra sự tồn tại của chị. Anh chỉ nhìn thấy ngọn lửa, thứ ánh sáng rực rỡ che lấp đi tất cả.

Tuy nhiên, trong cái tro tàn ấy vẫn còn le lói những đốm lửa của hy vọng. Đó là tình yêu thương giữa người với người, là sự sẻ chia, đùm bọc trong khó khăn, là khát vọng vươn lên để thay đổi số phận.

“Tro tàn rực rỡ” không chỉ là những câu chuyện buồn, mà còn là những bài học sâu sắc về tình người, về sự hy sinh, và về sức mạnh của ý chí. Đó là những truyện ngắn ám ảnh, day dứt, nhưng cũng đầy tính nhân văn, để lại trong lòng người đọc những dư âm khó phai. Các tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư không chỉ là văn chương, mà còn là tiếng nói của những người nghèo khổ, là lời cảnh tỉnh về những bất công trong xã hội.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *