Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải là một tác phẩm đặc sắc, thể hiện tình yêu quê hương đất nước thiết tha, hòa quyện với khát vọng cống hiến âm thầm, lặng lẽ. Để hiểu rõ hơn về giá trị của bài thơ, chúng ta cần phân tích mạch cảm xúc chủ đạo, từ đó thấy được vẻ đẹp trong tâm hồn nhà thơ.
Mạch cảm xúc của “Mùa xuân nho nhỏ” khởi nguồn từ cảm xúc trước vẻ đẹp của mùa xuân thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống.
Vẻ đẹp ấy khơi gợi trong lòng nhà thơ niềm yêu mến, trân trọng cuộc sống. Từ cảm xúc trước mùa xuân của thiên nhiên, mạch thơ mở rộng ra với mùa xuân của đất nước, của cách mạng. Niềm tự hào về quê hương, về những đóng góp của dân tộc được thể hiện một cách sâu sắc.
Cảm xúc trong bài thơ lắng đọng dần vào những suy tư và ước nguyện. Nhà thơ bày tỏ mong muốn được hòa nhập vào bản hòa ca vĩ đại của cuộc đời, được cống hiến một phần nhỏ bé của mình cho đất nước. Ước nguyện ấy được thể hiện qua hình ảnh “mùa xuân nho nhỏ”, một hình ảnh ẩn dụ đầy ý nghĩa.
“Mùa xuân nho nhỏ” không chỉ là một ước nguyện cá nhân mà còn là lời nhắn nhủ, một lời kêu gọi mỗi người hãy sống có ý nghĩa, hãy cống hiến hết mình cho xã hội, cho đất nước.
Bài thơ khép lại bằng những cảm xúc thiết tha, tự hào về quê hương, đất nước qua điệu dân ca xứ Huế. Âm hưởng ngọt ngào của điệu hò quen thuộc càng làm tăng thêm tình cảm yêu mến, gắn bó với cội nguồn.
Như vậy, mạch cảm xúc của bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” là một dòng chảy liên tục, từ cảm xúc trước vẻ đẹp của thiên nhiên đến tình yêu quê hương đất nước, từ ước nguyện cá nhân đến lời nhắn nhủ chung. Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh tâm hồn đẹp đẽ, giàu cảm xúc của nhà thơ Thanh Hải. “Mùa xuân nho nhỏ” đã trở thành một biểu tượng cho khát vọng sống đẹp, sống có ý nghĩa của mỗi con người Việt Nam.