Trong lĩnh vực thẩm định nghệ thuật, việc phản biện một luận điểm dựa trên “truyền thống” không hề dễ dàng. Bài viết này sẽ phân tích lý do tại sao it is very difficult để lay chuyển một niềm tin đã ăn sâu, đặc biệt khi nó liên quan đến nguồn gốc và giá trị của một tác phẩm nghệ thuật. Chúng ta sẽ xem xét một ví dụ cụ thể và mổ xẻ các lựa chọn phản biện để hiểu rõ hơn về thách thức này.
Luận điểm gốc thường xoay quanh việc một tác phẩm được “truyền thống” gán cho một tác giả cụ thể, và niềm tin này mang một trọng lượng đặc biệt do “tính liên tục lịch sử” được cho là. Để phản biện thành công, chúng ta cần tấn công trực tiếp vào tiền đề này: bác bỏ tính liên tục lịch sử hoặc giá trị của nó.
Thật khó để tin tưởng hoàn toàn vào các nhà buôn tranh trong quá khứ, những người có thể đã cố tình sai lệch thông tin để tăng giá trị tác phẩm.
Ví dụ, giả sử chúng ta có một luận điểm cho rằng một bức tranh nên được đánh giá cao hơn vì nó “truyền thống” được cho là của một họa sĩ nổi tiếng. Để phản biện, chúng ta cần chỉ ra rằng “truyền thống” này có thể không đáng tin cậy.
Một lựa chọn phản biện tiềm năng là:
(A) Các nhà buôn tranh trong quá khứ có thể đã sai lệch nguồn gốc của bức tranh để tăng giá trị của nó.
Tại sao lựa chọn này lại hiệu quả? Vì nó trực tiếp tấn công vào “tính liên tục lịch sử”. Nếu các nhà buôn sẵn sàng nói dối để tăng giá, thì nguồn gốc ban đầu của bức tranh có thể đã dựa trên một lời nói dối, làm suy yếu toàn bộ “truyền thống” gán tác phẩm cho họa sĩ nổi tiếng.
Các lựa chọn khác thường không hiệu quả vì chúng củng cố luận điểm gốc hoặc không liên quan:
- (B) Có nhân chứng cho sự sáng tạo của tác phẩm vào thời điểm đó. (Củng cố tính liên tục lịch sử)
- (C) Rất khó để xác định ai đã vẽ một bức tranh chỉ bằng cách nhìn vào tác phẩm. (Làm cho tính liên tục lịch sử quan trọng hơn)
- (D) Việc gán tác giả quyết định mức độ đánh giá cao của các nhà phê bình về các thuộc tính của một bức tranh. (Không liên quan đến trọng lượng của “truyền thống”)
- (E) Lựa chọn này liên quan đến việc gán tác giả khi trợ lý làm việc trên một bức tranh cùng với họa sĩ được công nhận. (Không liên quan đến tác giả thực sự của bức tranh)
Sự khác biệt về giá trị tác phẩm dựa trên tác giả cho thấy tầm quan trọng của việc xác định đúng tác giả, nhưng cũng cho thấy những kẽ hở để thao túng thị trường.
Việc hiểu rõ tại sao it is very difficult để phản biện luận điểm “truyền thống” đòi hỏi sự phân tích sắc sảo về các tiền đề cơ bản và khả năng tấn công trực tiếp vào những điểm yếu trong logic của nó. Trong trường hợp này, việc đặt câu hỏi về độ tin cậy của “tính liên tục lịch sử” là chìa khóa để phản biện thành công. Nó cho thấy rằng việc thẩm định nghệ thuật không chỉ dựa trên “truyền thống” mà còn cần sự kiểm chứng và phân tích kỹ lưỡng.